Teya Salat
DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Không học sẽ trở thành vô học!
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
Nhu Phong đứng quan sát một công ty to đồ sộ với lối kiến trúc thật uy nghiêm lạnh lùng. Cô mỉm cười lấy tự tin rồi bước thẳng vô phòng bảo vệ. Chuẩn bị nụ cười thật tươi để tặng người đối diện mà cũng là người có nhiệm vụ bảo vệ công ty, không cho người lạ xâm nhập. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh nghiêm khó đăm đăm của người bảo vệ lớn tuổi, Nhu Phong vội tắt nụ cười:
- Cô có việc gì vào công ty?
- à. Cháu muốn gặp giám đốc của công ty này.
- Có giấy hẹn chứ?
- Dạ không!
Vẫn gương mặt khó đăm đăm không để lộ chút cảm xúc, bác bảo vệ nói:
- Nếu thế thì hãy chờ, bao giờ có giấy hẹn rồi hãy tới. Không có lệnh của giám đốc , tôi không thể cho người lạ vào.
Ngước đôi mắt tròn xoe đen mun, một đôi mắt xinh đẹp thơ mộng dễ làm người đối diện rung động. Nhu Phong nói khẽ khi nhìn thẳng vào bác bảo vệ:
- Bác thông cảm, cháu có việc gấp cần gặp giám đốc giải quyết hộ cháu.
- Nếu tôi thông cảm cho cô, thì ai thông cảm cho tôi đây?
Nhu Phong mím môi, dịu dàng nhưng cương quyết nói:
- Thôi. Nếu bác không cho thì cháu về, nhưng cháu sẽ gọi điện cho ông giám đốc. Lúc ấy, nếu cháu có đề nghị cho bác thôi việc thì bác đừng giận cháu.
Nói xong, cô quay lưng chuẩn bị bước đi. Vậy mà ông ta có lẽ hoảng sợ thật sự:
- Này cô, cô nói gì vậy?
- Bác đã nghe rồi đấy.
Chẳng để cho ông ta kịp ngần ngừ, cô áp đảo:
- Bác làm cháu mất thì giờ quá. Chào bác cháu về.
Cánh cổng được mở ra cái rẹt, ông già phân trần.
- Cô vào đi. Tại ông giám đốc ra lệnh, chứ không phải tôi muốn khó dễ với cô đâu. Cô đừng... Thế cô là bà con với ông ấy à?
Không dám dối lần thứ hai, Nhu Phong đi nhanh vào bên trong, cô mím miệng cười một mình. Nếu cô có nói dối thì tại ông ấy đấy chứ. Sao người ta thích bị áp lực hơn là nghe năn nỉ nhỉ?
Nhưng lương tâm bé bỏng của cô chẳng bị cắn rứt lâu, khi tâm trí cô còn bận tâm đối phó với nhân vật khó tính sẽ gặp, chắc sẽ là một ông cụ nghiêm khắc có cái nhìn lạnh lùng, hoặc tệ hơn là một khuôn mặt khắc khổ, cau có, sẵn sàng hét vào mặt cô rằng:
- "Cô làm cái khỉ gì mà dám vào đây?".
Trí tưởng tượng sẽ còn đưa cô đi xa hơn nữa, nếu như Nhu Phong chưa dừng chân trước một dãy phòng liên tiếp. Ngước nhìn lên cao từng dãy phòng, Nhu Phong lẩm bẩm đọc rồi cô reo khẽ: Đây! Phòng cô cần gặp người quyết định cho tương lai sắp tới của cô đây rồi. Mặc, cô cần gì phải lo sợ. Được thì làm, không được thì tiếp tục đi gõ cửa các công ty khác. Tội gì phải hồi hộp lo sợ, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô cơ chứ? Tự trấn an mình xong, Nhu Phong mạnh dạn đẩy cửa bước vào thì cô gặp một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, cũng thật lạnh lùng, uy nghiêm như căn phòng ông ta làm việc.
Nhu Phong cất tiếng:
- Chào ông:
Người đàn ông ngừng viết ngẩn lên nhìn cô, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn kín bưng, lạnh lùng. Bằng giọng trầm trầm không để lộ cảm xúc, người đàn ông nói:
- Hãy lại ghế kia ngồi chờ tôi ít phút.
Nhu Phong theo hướng tay người đàn ông chỉ, cô bước đến bộ ghế salon màu xám tro ngồi đợi. Dù sao cách đối xử này tốt đẹp hơn sự suy tưởng của cô rồi còn gì.
Trong khi chỉ chỗ cho cô gái ngồi yên vị xong, Giám đốc Trần đưa tay mở máy bộ đàm, anh gọi xuống phòng thư ký nhưng đầu dây bên kia không có người đáp trả. Bực dọc, anh gọi qua phòng quản lý nhân sự.
- Thắng đó phải không? Cả tuần nay Mỹ Quên có việc gì mà hễ tôi gọi xuống phòng thư ký thì chẳng thấy cô ta đâu cả vậy? Bận việc nộp đơn nghỉ luôn đi! Thế chiều nay ai sẽ cùng tôi đi kí hợp đồng với công ty Lâm Hưng đây? Các người thật vô trách nhiệm mà. Này, tôi không biết bằng cách nào anh hãy tìm cho tôi gấp một thư ký nội trong tuần này đấy nhé.
Cáu kỉnh, giám đốc Trần đưa tay tắt máy.
Nhu Phong đứng dậy tiến lại bàn làm việc của giám đốc Trần, cô lập lại lời chào một lần nữa.
- Chào ông.
- Cô không có giấy hẹn của phòng nhân sự thì tại sao cô vào đây được? Bác bảo vệ đâu mà để cô đi lại ngang nhiên như thế này?
Nhu Phong lúng túng khi nghe xong xẵng lè của tay giám đốc có gương mặt lạnh lùng khó đăm đăm kia. Nhưng chỉ một thoáng, cô lấy lại tự chủ:
Sao ông cứ nghĩ muốn vào đây là phải có giấy giới thiệu mới đi qua cổng công ty được? Tôi có cách đi riêng của tôi đấy chứ.
Gã giám đốc nhìn cô khá lâu, rồi buông lời châm biếm:
- Cách gì vậy? Từ trên không trung bay xuống hay từ dưới đất chui lên?
Nhu Phong liếm môi, cố dằn cơn nóng giận khi nghe giọng châm chích cùng tia nhìn ngạo nghễ của gã giám đốc khó... ưa.
- Đó cũng là một phương tiện hoạt động vậy. Nhưng tôi tìm mọi cách vào đây không phải để nghe ông hoạch họe mà tôi muốn xin việc làm. Dứt lời. Nhu Phong nhanh nhẹn đặt hồ sơ xin việc làm của mình lên bàn giám đốc Trần và cô tảng lờ trước tia nhìn đầy ngạc nhiên của gã giám đốc. Nhưng cô vẫn nghe nỗi ấm ức dâng trào khi cô thầm nghĩ gã làm như cô là "quái vật" không bằng.
Giám đốc Trần lần đầu tiên đối diện trước một cô gái xin việc làm "kỳ quặc" có một không hai. Để tìm hiểu xem cô là người như thế nào mà có cử chỉ ngông nghênh đến thế. Trần mở hồ sơ xin việc làm của cô ra. Xem xong, anh có thể tóm tắt lý lịch bản thân cô một cách ngắn gọn, đầy đủ như sau:
Họ tên: Lê Nhu Phong.
Tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh loại: ưu
Sử dụng nhuần nhuyễn vi tính. Đọc và viết thông thạo ba thứ tiếng: Anh - Pháp - Nhật.
Thật hài lòng trước năng lực của cô gái mang tên Nhu Phong. Trần thầm nghĩ, có thể cô thay thế cho Mỹ Quyên được đây. Nhưng... nhìn bộ quần áo cô mặc chỉ có lẽ tươm tất chớ không được sang trọng. Giám đốc Trần hơi thất vọng. Khi trong đầu anh phác họa lại nhanh hình ảnh một ông giám đốc đường bệ sang trọng nghiêm trang theo sau là một cô thư ký nghèo nàn, bình dị thế kia... thì còn ra thể thống gì nữa chứ!
Nhu Phong rất nhạy cảm nên khi bứt gặp ánh mắt của giám đốc Trần, kết hợp lúc nãy anh gọi điện đàm là cô hiểu anh đang cần một thư ký đầy năng lực nhưng khi đối diện vẻ bình dị qua trang phục của cô, anh có phần thất vọng, vì thế mà Nhu Phong sầm mặt khi nói:
- Tôi không nhận chức vụ ấy đâu!
Nhổm người dậy, nhìn sững vào Nhu Phong, giám đốc Trần cảm thấy khó chịu, khi thấy Nhu Phong đọc rõ những diễn biến trong đầu anh vanh vách như cô đang đọc một tờ giấy không bằng.
- Cô nói sao?
Nhu Phong rành rọt:
- Tôi không thích làm thư ký riêng.
Giám đốc Trần tái mặt:
- Tại sao cô biết tôi cho cô làm thư ký chứ?
- ánh mắt ông đã nói lên điều đó. Nhưng ông lại thất vọng khi thấy bộ trang phục tôi mặc không được sang trọng, vì thế khi đi ký hợp đồng làm ăn hay giao dịch sẽ làm xấu hổ ông. Nhưng ông hãy an tâm, tôi không thích làm thư ký riêng.
Trần cười nhạt:
- Thế cô muốn gì?
Nhu Phong mím môi.
- Nguyện vọng xin việc tôi đã ghi rõ trong hồ sơ.
- à! - Trần cúi xuống tập hồ sơ xin việc làm của cô lật sang tờ kế tiếp. Trời ạ! Đọc nguyện vọng của cô gái. Trần ngạc nhiên không ít, khi thấy cô ta đề nghị cho mình làm tài xế, bên cạnh có đính kèm bằng lái xe bốn bánh loại ưu.
- Nếu thế cô sẽ thất vọng, công ty tôi tài xế lái xe đủ cả rồi. Chỉ còn dư cái ghế thư ký. Nếu cô chịu thì làm... tôi chấp nhận. Tôi
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
rát hài lòng trước thành tích học tập của cô.
- Nhưng tôi chỉ thích lái xe.
Lần đầu tiên giám đốc Trần chịu khó kiên nhẫn trước một cô gái... vô danh tiểu tốt.
- Cô không biết chứ, làm tài xế cực khổ trăm bề. Bất kể nắng mưa đêm ngày có khi xa nhà cả tháng trời để theo các nhân viên có nhiệm vụ đi giao dịch với khách hàng. Điều đó thật bất tiện cho phái nữ như cô. Vả lại, nghề đó không phát huy được khả năng cô đã học. Chỉ có chức vụ thư ký may ra mới xứng đáng với năng lực của cô thôi. Hãy tin tôi...
Nhu Phong lặng im suy nghĩ trước những lời phân tích khéo léo của giám đốc Trần. Nếu như cô cứ khăng khăng xin làm tài xế thì theo lời ông ta nói, công ty không cần. Vì thế nếu cô cứ bảo thủ quan niệm xin việc làm, thì trước mắt là cô phải tiếp tục lặn lội đi gõ cửa các công ty khác thôi. Nhưng chắc gì xin được việc làm theo như nguyện vọng của cô. Thôi thì việc trước mắt bây giờ cô đang cần việc làm ghê gớm... làm thư ký cũng tốt chứ sao... Dứt khoát với điều mình nghĩ xong. Nhu Phong cười nhẹ nói:
- Nếu ông cảm thấy tôi thích hợp với nghề thư ký và chấp nhận tôi vào làm việc thì tôi cảm ơn ông. Thú thật tôi cũng đang cần việc làm ghê gớm.
Trước cá tính thẳng thắn, kết hợp cùng đầu óc nhạy cảm của cô gái, giám đốc Trần có phần nào thích thú khi bên cạnh mình có một cô thư ký đầy cá tính mạnh và cũng thật lôi cuốn. Hy vọng cô sẽ vượt trội hơn so với Mỹ Quyên để giúp anh tốt hơn trong công việc.
- Tôi muốn cô bắt tay vào công việc ngay trưa nay. Cô không phiền chứ Nhu Phong?
- Không có gì phiền đâu, thưa giám đốc .
Giám đốc Trần khẽ nhíu nhẹ đôi mày rậm:
- Để hoàn thành tốt công việc, chúng ta cần phải hợp tác giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế tôi không muốn cô có lối xưng hô cách biệt nặng nề như thế. Hãy gọi tôi là Trần hay Hoàng Phong Trần cũng được cả. - Chợt Trần ngừng lời, anh cười hóm hỉnh rồi nói bằng giọng thật cởi mở chân tình như một người bạn mới quen biết nhau - Tên cô gắn liền chữ lót tên tôi. Tôi nghĩ cũng ngẫu nhiên trùng hợp nhỉ? Hồi nhỏ không biết nghĩ sao cha mẹ tôi lại đặt cho con trai mình cái tên đầy "gió bụi" như thế?
Nhu Phong hơi ngỡ ngàng khi thấy nét lạnh lùng của giám đốc Trần dường như biến mất, nhường cho nét hoạt bát, hóm hỉnh thật duyên dáng của người đàn ông. Nhưng thứ thật cả hai gương mặt của anh đều tạo cho cô sự thích thú riêng biệt, nét lạnh lùng nghiêm trang cho anh một cá tính rất đàn ông. Còn vẻ hoạt bát hóm hỉnh cho anh sự trẻ trung, phóng khoáng dễ tạo sự gần gũi cho những ai đối diện.
Giám đốc Trần đứng dậy rời chỗ ngồi.
- Này cô Phong. Cô có hứng thú cùng tôi đến chỗ gần đây không? Tôi muốn tặng cô món quà nhỏ coi như là tôi "hối lộ" để giúp tôi chiều nay đấy.
Nhu Phong bối rối.
- Tôi... tôi không dám nhận quà của ông đâu. Buổi đầu tiên đến nhận việc làm, tôi sợ mình không đủ khả năng sẽ làm ông buồn lòng. Nếu ông vui lòng bỏ qua hết lỗi lầm và tạo thời gian để tôi hoàn tất công việc thì đó cũng là món quà quý giá ông đã dành cho tôi rồi, ý tốt của ông tôi xin cảm ơn.
Nhìn Nhu Phong bằng ánh mắt nghiêm trang, rộng lượng, giám đốc Trần nói.
- Bây giờ tôi nhân danh là giám đốc của cô, ra lệnh cô đi theo tôi. Cô không được quyền từ chối, rõ không?
Thấy Nhu Phong còn đứng ngần ngừ, giám đốc Trần nói như quát.
- Này cá tính mạnh của cô biến đi đâu mất rồi. Tôi cố tranh thủ đưa cô đi rồi về lại công ty trong thời gian sớm nhất, để cô còn qua phòng quản lý nhân sự nghe Mạnh Thắng hướng dẫn cô chiều nay đi ký hợp đồng cùng tôi.
Nhu Phong riu ríu bước theo sau giám đốc Trần. Một giám đốc mà cô thấy, có nhiều năng lực và quyền uy trong cách nói nhưng lại chứa đầy sự nhân hậu, bao dung.
--------------------------------------------------------------------------------



Chiếc xe hơi màu cà phê sữa, sang trọng đỗ xịch trước cửa tiệm thời trang thật lớn. Giám đốc Trần mở cửa bước ra rồi vòng qua cửa bên kia mở giúp Nhu Phong. Cử chỉ anh thật dễ thương.
- Nào, mời "cô nương" bước xuống xe, tôi không dẫn cô vào "cửa tử" đau mà sợ.
Nhu Phong cười nhẹ, bước xuống:
- Cám ơn ông giám đốc .
- Này, tôi đã nói sao chẳng lẽ cô quên rồi nhỉ? Cho cô nói lại lần nữa.
- Ông thật khó tính. Được rồi. Tôi cảm ơn ông, ông Trần ạ.
- Chỉ tạm được thôi.
Vừa cùng giám đốc Trần bước vào cửa tiệm. Nhu Phong đã thấy một người đàn bà sang trọng bước nhanh ra mừng rỡ chào đón giám đốc Trần.
- Lâu quá không thấy giám đốc Trần đưa bà chủ ghé qua cửa hàng thời trang của tôi. Chẳng lẽ cậu chê cửa tiệm tôi rồi chăng?
Giám đốc Trần cười.
- Nếu tôi chê cửa tiệm bà thì cõ lẽ hôm nay tôi không trở lại làm gì. Bà nói quá chứ trong thành phố này có cửa tiệm nào hơn được tiệm "Thời trang bốn mùa" của bà Đỗ Ngọc.
Bà chủ tiệm cười tít mắt trước lời khen tặng của giám đốc Trần - Một khách hàng rất sộp của cửa tiệm bà.
- Mời giám đốc Trần bước vào lựa chọn, tôi có nhập về một số thời trang mới nhất đó.
*
Bà chủ tiệm bây giờ mới trông thấy Nhu Phong đứng sau lưng giám đốc Trần, bà chợt tròn mắt ngạc nhiên.
- Cô...
Nhu Phong hơi bối rối, cô đá nhẹ mắt trái và xua xua tay, bà chủ cửa tiệm như hiểu ý. Mọi cử chỉ của hai người diễn ra trong nháy mắt. Giám đốc Trần không hề hay biết, một phần anh cũng lo lơ đễnh ngắm những bộ quần áo treo xung quanh.
- Nhu Phong, ta vào lựa chọn thôi.
Nhu Phong bước đi vờ ngây người trước vẻ lộng lẫy của cửa tiệm thời trang và cô xăm soi từng tủ kiếng treo những kiều đồ thật đẹp, thật moden. Trang nhã có, kiểu cô có, lộng lẫy có. Và Nhu Phong đứng ngây người ra ngắm từng kiểu, từng kiểu... rồi cô bước tới tủ kiếng thấp hơn được kê gần đó. Choáng ngợp giữa vô số trang sức trâm cài, bông tai, dây chuyền, với những hột đá lấp lánh những màu sắc thật quyến rũ.
Thấy Nhu Phong đứng ngắm một cách thích thú, giám đốc Trần đến bên cô cười nhẹ.
- Cô thấy sao?
- Đẹp quá giám đốc Trần. Tôi chưa bao giờ bước vào cửa tiệm thời trang dù nhỏ chứ đừng nói lớn như thế này.
Giám đốc Trần cười thông cảm rồi anh ngoắc tay kêu bà chủ cửa tiệm đang đứng trò chuyện với khách hàng lại.
- Bà làm ơn lấy giúp tôi bộ vest nữ màu trắng kia đi.
- Cậu thật có mắt thẩm mỹ. Đây là hàng mới nhập về. Tuy hơi mắc nhưng nó thật sang trọng, quí phái rất hợp với phụ nữ làm việc trong công sở. Nếu kết hợp nó với sợi dây chuyền này khỏi chê.
Đưa tay đẩy cửa tủ kiếng, bà lấy ra sợi dây chuyền màu trắng có gắ những viên đá phát ra những tia màu ngũ sắc long lanh từ những đóa hoa mai thanh nhã.
- ồ, đẹp thật!
Giám đốc Trần buột miệng khen, và anh đưa tay chỉ đôi bông màu trắng cũng hình đóa hoa mai.
- Chúng là một bộ. Nhưng con gái tôi nó rất thích đôi bông này. Tôi dự định chỉ trưng bày, bao giờ bán sợi dây chuyền rồi tôi lấy cất nó. Nào ngờ cậu thích... thôi thì tôi để cậu.
Giám đốc Trần cười.
- Cám ơn bà đã nghĩ đến tôi. - Quay sang Nhu Phong anh nói - Nào, Nhu Phong, cô hãy thử bộ đồ này xem có vừa không? - Và Trần dưa sợi dây cùng đôi bông tai cho cô, anh nói - Xem chúng có vẻ rất hợp với cô đấy Phong.
Đưa tay càm lấy những thứ giám đốc Trần đưa, Nhu Phong ngần ngại.
- Ông làm tôi áy náy quá.
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
- Không có gì đâu. Cô hãy vào trong thử xem bộ trang phục có vừa không?
Bà chủ cửa tiệm buột miệng chen vào.
- Cậu đừng lo. Bộ này tôi bảo đảm rất vừa vặn với cô đây. Vì nó là ni của cô Phong mà.
Giám đốc Trần quay phắt lại.
- Sao bà rành cô ta thế?
Nhìn thấy đôi mắt chớp lia của Nhu Phong bà chủ cửa tiệm lúng túng nói.
- à, Do buôn bán quen nên tôi có đôi mắt rất chuẩn. Chỉ cần nhìn qua dáng dấp là tôi biết cô này mặc vừa trang phục này, cô kia mặc vừa trang phục kia. Điều đó có gì lạ mà cậu ngạc nhiên thế?
Nhu Phong vội đi nhanh về phía tấm màn, được cô gái giúp việc đứng gần đấy chờ cô bước vào sẽ buông màn xuống giúp cô thử trang phục.
Trong khi đó giám đốc Trần trách khẽ bà chủ cửa tiệm.
- Hôm nay tôi trông bà lạ lắm đó. Những lúc trước tôi ghé qua đây bà đâu có như vậy.
- Vậy hả? Chắc tại lâu lắm rồi cậu không ghé qua cửa tiệm, nên tôi có phần mừng rỡ mà lúng túng chăng. Cậu hãy bỏ qua cho tôi.
- Không có gì đâu bà chủ. Giữa mẹ tôi và bà thân quen bao lâu nay chẳng lẽ vì chút việc cỏn con này, tôi trách giận bà sao? Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, chứ không để bụng đâu. Mẹ tôi rất thích cửa hàng thời trang của bà.
- Mẹ cậu vì ưu ái tôi nên nói thế, chứ tôi biết mẹ cậu có thể mở hàng trăm cửa tiệm lớn hơn tôi còn có thể được chứ xá gì một cửa tiệm nhỏ như tôi. Nghe cậu nói mà tôi bắt thẹn.
- Bà thật khiem tốn, khéo ăn khéo nói bảo sao mẹ tôi không thích bà cho được.
- Cám ơn cậu quá khen.
Hai bên chợt ngừng lời trao đổi với nhau khi thấy Nhu Phong bước ra thật sang trọng, thật xinh đẹp. Bộ Vest nữ ôm gọn lấy thân hình cô thật vừa vặn, màu trắng như tôn thêm dáng dấp cân đối dịu dàng đầy nữ tính, đôi môi cong cong bướng bỉnh e ấp nụ cười. Giám đốc Trần nhìn mãi không thôi vành môi đỏ thắm trên khuôn mặt xinh xinh của Nhu Phong. Cô thư ký mới của anh đấy ư? Thì ra chiếc áo có thể làm nên thầy tu, mới đây thôi cô còn luộm thuộm trong chiếc quần Jean bạc màu rẻ tiền cùng cái áo sơ mi thô cứng, nhưng chỉ cần cô khoác lên người bộ trang phục hợp thời trang thì thoắt cái con vịt trời xấu xí trở thành con thiên nga xinh đẹp, kiêu sa. Chưa bao giờ Trần bắt gặp được nét đẹp như thế này. Không nén được, giám đốc Trần buột miệng khen.
- Ôi, Trông cô thật xinh đẹp, quý phái, không uổng công tôi đã bỏ ra để lựa chọn cho cô bộ trang phục này. Bà chủ tiệm, bà làm ơn lấy đôi giầy ý này cho cô Phong thử có vừa không?
- ồ. Cậu đừng lo, chúng vừa chân cô Phong cả đấy.
Một lần nữa bà chủ cửa tiệm vội đánh trống lảng khi thấy Nhu Phong nhìn bà như hăm he. Bà vội đính chính lại lời nói.
- Tôi chỉ đoán ước chừng thôi. Để tôi lấy ra cho cô Phong thử chắc chắn đã.
Đôi giày bít gót cao năm phân màu trắng được ướm vào đôi chân Nhu Phong thật vừa vặn. Giám đốc Trần gật đầu hài lòng. Khi thấy cô bước vào trong như định thay lại bộ trang phục cũ, anh vội khoát tay nói.
- Cô cứ mặc chúng. Bà chủ tiệm, bà làm ơn cho gói lại bộ trang phục cũ của cô Phong, cho vào túi xốp rồi tính tiền luôn thể.
Nhu Phong kêu lên:
- Ông làm tôi thật lúng túng. Thôi thì bộ trang phục này coi như tôi nợ ông, hãy trừ vào tiền lương của tôi hàng tháng. Nếu không tôi thật không dám nhận.
- Tôi đã nói với cô rồi mà, bộ trang phục này là món quà tôi gửi tặng, để chiều nay cô giúp tôi đi ký hợp đồng cùng công ty Lâm Hưng. Nếu muốn đáp trả thì cô phải nhất định thắng lần ra quân này. Đó là phần thưởng xứng đáng hơn hết mà cô tặng lại cho tôi, cho công ty Phương Nam. Cô hứa không?
Đôi mắt Nhu Phong sáng long lanh, cô đã bị giám đốc Trần hoàn toàn thuyết phục.
- Vâng, tôi hứa với ông.
Giám đốc Trần cười khẽ. Bà chủ tiệm đưa mảnh giấy thanh toán tiền, giám đốc Trần đón nhận rồi móc ví, anh lấy ra tấm chi phiếu.
- Bà cứ điền số tiền vào đó rồi cho người vào công ty tôi thanh toán số tiền này.
- Cám ơn cậu. Nếu cần gì cứ vào cửa tiệm, tôi sẽ phục vụ cậu hết lòng.
- Được rồi. Ta về công ty thôi, Nhu Phong.
***
--------------------------------------------------------------------------------


Chiếc đồng hồ trên tay kêu tít tít liên tục làm giám đốc Trần choàng tỉnh sau một giấc ngủ trưa dài. Giơ đồng hồ lên coi anh khẽ nhíu mày.
- Nhanh thật. Mới đây đã ba gờ chiều. Anh lững thững đứng dậy bước vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi thay đổi trang phục bước ra.
Ngồi vào bàn làm việc, giám đốc Trần đưa tay nhấn máy điện đàm, anh gọi.
- Cậu Thắng đó phải không? Lên phòng gặp tôi có chuyện gấp.
Trong thời gian chờ đợi Mạnh Thắng lên gặp mình, giám đốc Trần nghiên cứu lại bản hợp đồng sắp ký chiều nay giữa hai bên. Nếu thành công chi nhánh thứ mười ba được đặt ở Trà Vinh sẽ diễn ra theo ý muốn của anh.
Cốc... cốc... cốc.
Đóng tập hồ sơ lại, giám đốc Trần nói.
- Vào đi.
Mạnh Thắng là người đàn ông trạc tuổi giám đốc Trần. Anh có gương mặt vuông cương nghị cùng tia nhìn ánh lên nét quyết đoán, bản lĩnh. Đó là mẫu người đàn ông tạo được sự tin cậy cho những ai đối diện. Vì thế tuổi đời chưa đến ba mươi mà anh đã làm trưởng phòng quản lý nhân sự cho một công ty có tầm cỡ.
- Giám đốc cho gọi tôi.
- Anh cứ ngồi đi anh Thắng. Tôi có rất nhiều việc muốn bàn cùng anh vì vậy ta nói chuyện cũng hơi lâu đấy.
- Vâng, tôi hiểu!
Dứt lời Mạnh Thắng ngồi xuống chiếc ghế da đối diện cùng với giám đốc Trần.
Đợi cho Mạnh Thắng yên vị xong, giám đốc Trần mở đầu bằng câu hỏi quan tâm.
- Công việc anh làm suôn sẻ hay có gặp trở ngại nào không?
- Cám ơn giám đốc Trần quan tâm. Công việc tôi làm thuận lợi cả.
- à, theo anh thấy thì Nhu Phong như thế nào?
Mạnh Thắng cười khẽ. Nụ cười chứng tỏ chủ nhân nó là người cởi mở chân tình.
- Giám đốc hỏi một câu nhiều ý quá. Thôi thì tôi hiểu phần nào trả lời giám đốc phần ấy.
- Được.
- Theo tôi nhận thấy thì Nhu Phong là một cô gái cở mở, đầy bản lĩnh, thông minh, xinh đẹp, có tâm hồn khá nhạy cảm. Nhưng cô cũng quá ngây thơ đối với quan niệm về cuộc sống, đó là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của cô. Ngoài ra Nhu Phong rất cao ngạo, bướng bỉnh. Nói chung Nhu Phong là mẫu người khá lý tưởng với những người đàn ông còn độc thân.
Giám đốc Trần gật đầu cười, hóm hỉnh nói.
- Trong đó có cả anh chứ?
- Tôi biết mình không phải là mẫu người lý tưởng đối với cô ấy. Vả lại tôi đã có bạn gái rồi. Nếu đứng khách quan mà so sánh thì cô ấy không bằng Nhu Phong. Nhưng đối với tôi cô ấy rất tuyệt, rất đáng yêu. Không có người con gái nào sánh bằng, tôi nói thế có thậm xưng quá không giám đốc Trần?
- Không tôi biết đối với những người đang yêu ai cũng có tâm trạng ấy cả. Cho tôi hỏi thêm, Nhu Phong tiếp thu những ý kiến của anh tốt chứ, có phiêu lưu quá khi cho cô ta theo tôi chiều nay đi ký hợp đồng với Lâm Hưng không?
- Giám đốc Trần nói thế chứ so với cô ấy, tôi cần phải học nhiều mới bằng được kiến thức có ở cô ta. Tuy nhiên kinh nghiệm thì Nhu Phong có rất ít ỏi.
Thấy giám đốc Trần nhướng nhướng chân mày, mỉm cười cùng anh, Mạnh Thắng hiểu ý anh, quả quyết.
- Tôi nói thật chứ không khen tâng bốc để lấy lòng giám đốc hay cô ta gì đâu. Giám đốc hãy cho cô ta theo chiều nay. Có Nhu Phong, hy vọng của chúng
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
ta càng nhiều đấy. Giám đốc Trần mở hộp thuốc. Anh rút ra một điếu và đưa sang mời Mạnh Thắng, Mạnh Thắng không khách sáo rút một điếu và đưa tay vào túi rút hộp quẹt mồi thuốc cho giám đốc Trần và cho mình. Rít một hơi thuốc dài đầy sảng khoái, Mạnh Thắng vội khen.
- Xì gà của giám đốc ngon tuyệt.
- Anh cũng sành điệu lắm đấy. Bạn tôi từ Cu Ba mang về tặng cho tôi.
- Nếu thế thì tôi khen không sai. Cu Ba là một xứ sở sản xuất ra xì gà nổi tiếng trên thế giới. Hôm nay tôi mới được hân hạnh dùng.
Giám đốc Trần cười, anh nhả ra những làn khói thơm một cách điệu nghệ rồi nói khẽ.
- Làm việc bao lâu nay tôi rất tin tưởng về anh. Vì thế khi nghe anh quả quyết về Nhu Phong như thế tôi rất yên tâm. Riêng tôi khi được tiếp xúc cùng Nhu Phong cũng có cảm giác như anh vậy. Mạnh Thắng. Thôi, tôi cảm ơn anh về buổi trò chuyện lý thú này. Cũng sắp đến giờ, để tôi cùng Nhu Phong đến nhà hàng Thủy Tiên gặp ông giám đốc bên công ty Lâm Hưng.
Hiểu ý, Mạnh Thắng đứng dậy.
- Vậy tôi về phòng mình, có gì anh cứ gọi.
- Được rồi! Sẵn tiện anh gọi Nhu Phong đến gặp tôi.
Mạnh Thắng đứng dậy bước ra cửa phòng, Giám đốc Trần cho vào cặp những giấy tờ quan trọng cần thiết, để chút đi khỏi phải lúng túng chuẩn bị và lo sợ trễ giờ sẽ quên cái này cái kia. Còn những chồng hồ sơ không cần thiết Trần cho tất cả vào tủ khóa lại.
- Tôi vào được chứ, giám đốc Trần?
Nghe tiếng Nhu Phong, giám đốc Trần nói vừa lúc anh đưa tay bóp ổ khóa lại - Cô cứ vào đi Nhu Phong.
Nhu Phong bước vào, Giám đốc Trần đứng dậy, ôm cặp hồ sơ.
- Tôi cho cô về phòng mình chuẩn bị năm phút rồi chúng ta đi. Xe đậu ngoài cổng chờ cô đấy.
- Được rồi. Tôi chỉ việc về phòng lấy giỏ xách, mọi việc tôi đã chuẩn bị cả rồi.
- Nếu thế thì tốt lắm. Tôi đi trước đây.
- Vâng!
***
Thủy Tiên một nhà hàng nhỏ xinh đẹp, sang trọng như chính cái tên của nó. Khung cảnh nơi đây lại yên tĩnh, riêng biệt vì thế rất hợp cho những người đến đây chọn làm nơi giao dịch ký kết làm ăn. Chiếc xe hơi màu cà phê sữa vừa dừng lại trước cửa nhà hàng thì cũng vừa lúc đó có chiếc xe hơi màu đen đỗ xịch kế bên. Tài xế của hai xe nhanh nhẹn bước xuống mở cửa cho những người chủ của mình bước xuống.
Giám đốc Trần mỉm cười cùng người đàn ông trung niên có dáng dấp bệ vệ sang trọng.
- Chào ông Vĩ Giang. Rất vui lòng được gặp ông, vị giám đốc tài ba của công ty Lâm Hưng.
- Chào giám đốc Trần, một con chim vừa chấp cánh bay vào bầu trời thương nghiệp đã tạo được tiếng vang không ít. Đây tôi xin giới thiệu ông Furugi Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Lâm Hưng.
Giám đốc Trần vẫn biết, cuộc họp hôm nay rất quan trọng nhưng anh không ngờ một điều là ông Chủ tịch hội đồng quản trị, người có quyền lực tối cao nhất trong Lâm Hưng cũng tham gia vào cuộc ký kết hợp đồng này. Thế cũng tốt cho công ty anh thôi.
Cả hai bên tay bắt mặt mừng, chào đón nhau thật vui vẻ rồi hai bên song hành bước vào cửa nhà hàng.
Anh bồi nhanh nhẹn kéo ghế mời những người khách quý. Ông Vĩ Giang cười cởi mở.
- Thôi, chúng ta cứ tự nhiên vui vẻ, đừng khách sáo với nhau làm gì. Để tôi gọi chai sâm - banh cho chúng ta vừa nhâm nhi vừa bàn tính công việc vậy.
Ông Furugi khoát tay, nói bằng tiếng Việt. Có nhiều từ ông dừng không được nên ông pha trộn vào tiếng Nhật. Tuy nghe rất buồn cười nhưng phải khâm phục ông. Một người có rất nhiều thành ý trong giao tiếp bàn việc làm ăn.
- Thôi, chúng ta cứ đi thẳng vào công việc. Xong xuôi rồi ăn mừng cũng không muộn - Rồi ông Furugi cười nhẹ, nói như đính chính - Tôi rất thích tiếng Việt nhưng không được thành thạo cho lắm, các vị thông cảm mà đừng cười. Nếu có dịp tôi rất thích học hỏi ở các quý vị đây mà đại diện là cô thư ký xinh đẹp của công ty Phương Nam.
Nhu Phong nghiêng đầu nhìn người đàn ông Nhật bằng đôi mắt thân thương trìu mến. Cô rất thích những người ngoại quốc nói tiếng Việt. Mặc dù họ nói giọng lơ lớ rất khó nghe, nhưng đó lại là tất cả những thành ý tốt đẹp mà họ dành tặng cho người Việt Nam, để tỏ ý cầu thân. Và cũng thật tế nhị, Nhu Phong đáp trả lại bằng tiếng Nhật rất chuẩn, rất sõi.
- Cảm ơn những thành ý của ông dành cho chúng tôi, những người đại diện cho người Việt Nam chân chính. Một lần nữa chúng tôi cảm ơn lòng ưu ái của ông dành tặng. Nếu ông có dịp rỗi rảnh, tôi rất vui lòng hướng dẫn ông học tiếng Việt thông thạo hơn. Giờ, ông hãy yên tâm, tôi và giám đốc Trần đây đều biết chút ít tiếng nước ông. Nếu có phá âm sai xin ông vui lòng bỏ qua cho.
Ông Furugi cười cởi mở:
- Không, cô thư ký xinh đẹp thông minh, cô phát âm tiếng nước tôi rất chuẩn không chê vào đâu được. Và xin cảm ơn nhã ý của cô dành tặng cho. Nếu có dịp tôi xin bái cô làm "sư phụ" để truyền dạy cho tôi hiểu thêm về phong tục, tập quán của người Việt Nam cũng như học tiếng Việt chuẩn hơn.
- Vâng. Tôi xin hứa với ông. Và tôi xin đi thẳng vào vấn đề chính. Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây là bàn việc ký hợp đồng giữa công ty ông muốn hợp tác cùng công ty tôi, tức công ty Phương Nam để mở chi nhánh. Chi nhánh này được đặt ở Trà Vinh, một tỉnh thành khá sầm uất, nhộn nhịp có hàng ngàn khách du lịch tham quan, nơi rất thuận tiện cho việc mở cửa hàng Mỹ Nghệ: gốm sành sứ, tranh sơn mài phục vụ cho khách trong và ngoài nước. Chắc ông đã nghiên cứu kỹ những mặt hàng của công ty Phương Nam. Chúng đẹp không chê vào đâu được, do những tay nghệ nhân bậc nhất của Việt Nam cho ra đời. Ông thấy đó - Nhu Phong đưa tay mở cặp lấy ra cuốn catalô. - Chúng tôi vừa cho ra đời mẫu mã hoa văn này ông thấy có vừa ý chăng?
Nhu Phong đưa tay chỉ bộ ấm trà màu da người, có viền những hoa văn với nét đẹp đầy ấn tượng.
- Còn đây là những mặt hàng được làm bằng ngà voi, thật trăm phần trăm không pha trộn các tạp chất khác. Trước khi ông muốn hợp tác với chúng tôi, ông đã tìm hiểu thị trường về những mặt hàng mỹ nghệ Phương Nam uy tín của chúng tôi đã tạo cho người tiêu dùng một lòng tin vững chắc.
Giám đốc Trần tiếp theo lời Nhu Phong
- Nếu có điều gì dù sơ suất nhỏ do mặt hàng của chúng tôi cung cấp, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước công ty ông cùng pháp luật. Ông Furugi hãy tin, chúng tôi là đại diện cho những người Việt Nam với cung cách làm ăn chân chính lấy chữ tín làm đầu.
Ông Furugi gật đầu hài lòng.
- Qua những điều chúng tôi đã khảo sát trên thị trường tìm hiểu về cung cách làm ăn cùng uy tín chát lượng của công ty Phương Nam chúng tôi rất hài lòng. Giờ nghe những lời thuyết phục hợp tình hợp lý của cô thư ký xinh đẹp thông minh và ông, chúng tôi càng an tâm hơn nữa. Coi như bản hợp đồng giữa Lâm Hưng và Phương Nam hôm nay ký kết trọn vẹn. Nếu có điều kiện tôi sẽ đặt hàng thêm công ty ông, nói thế có nghĩa là hợp đồng chi nhánh mới tại Hà Tiên sắp diễn ra sau khi hợp đồng này thi hành xong.
Giám đốc Trần mỉm cười:
- Cám ơn ông đã tin tưởng công ty chúng tôi.
Nhu Phong mở cặp hồ sơ lấy ra những bản hợp đồng đã soạn thảo đưa ra cho giám đốc Trần một bản chính và một bản photocopy. Ông đại diện bên công ty Lâm Hưng cũng trao đổi hợp đồng hai bên như thế.
Giám đốc Trần đưa tay cầm lấy rồi anh mở cặp
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
lấy ra con dấu, đóng vào bản hợp đồng chính và phụ. Bên Lâm Hưng cũng làm những hành động giống như anh. Thế là buổi ký hợp đồng đã diễn ra suôn sẻ tốt đẹp. Giữa hai bên đều cảm thấy hài lòng với cung cách làm ăn nhanh nhẹn, rõ ràng của nhau. Nhất là giám đốc Trần, anh rất hài lòng Nhu Phong. Cô đã không phụ niềm tin anh đã đặt trọn vẹn.
Ông Vĩ Giang nhìn giám đốc Trần bằng đôi mắt thán phục:
- Anh tìm đâu ra cô thư ký vừa xinh đẹp vừa thông minh lại tinh thông nghiệp vụ, đã thế cô thư ký của anh có lối trò chuyện duyên dáng không chê vào đâu được.
Giám đốc Trần hóm hỉnh nói:
- Tôi được ông trời thương mà ban tặng cô ta vào công ty tôi đấy.
Cả hai bên đều bật cười xòa làm Nhu Phong cả thẹn ửng đỏ hai gò má lên.
- Tôi có tài cán gì đâu mà ca tụng, làm tôi xấu hổ muốn chui xuống đất tìm chỗ trốn luôn.
- Cô trốn xuống đất rồi ai làm "gia sư bất đắc dĩ" cho tôi đây? - Ông Furugi chen vào góp vui câu chuyện.
- Thì ông...
- Tôi sao?... Chui dưới đất theo cô phải không?
- Không... ý tôi không phải thế. Tôi muốn nói là: thì ông... tìm một cô gia sư khác. Không chừng cô này còn hơn tôi về mọi mặt.
Ông Furugi chợt nhìn cô bằng ánh mắt chân thành thiện cảm.
- Mẫu người phụ nữ như cô là quá lý tưởng rồi làm sao có người nào hơn. Nhu Phong, cô có biết khi có một ai đó tiếp xúc cùng tôi họ đều có cảm giác giống như tôi là rất dễ chịu khi được trò chuyện cùng cô. Một người phụ nữ Việt Nam đại diện cho mọi cái đẹp.
- Cám ơn những lời khen ưu ái của ông đã dành tặng cho tôi.
- Ông Trần, giờ tôi phát hiện ra cô thư ký của ông còn có tính khiêm nhường nữa đấy.
Ông Furugi cười nói hóm hỉnh.
Giám đốc Trần chưa bao giờ có cảm giác là đi ký hợp đồng làm ăn lại có bầu không khí vui vẻ tự nhieen như thế này. Cả hai bên hình như đã thân thiết hiểu nhau tự bao giờ do người con gái làm nhịp cầu bắt nối. Trần mỉm cười vui vẻ trả lời ông Furugi.
- Càng tiếp xúc cô ta, ông càng phát hiện ra cô ta là hiện thân của mọi cá tính ở con người đấy. Vì thế ông đừng ngạc nhiên quá thế. Sẽ còn dịp để ông tiếp tục khám phá con người của cô ta, hãy tin tôi đi.
Ông Furugi gật đầu:
- Nghe ông nói thế, tôi vừa phát hiện ra thư ký của ông có nét đẹp làm bà chúa hoa hồng cũng phải ghen.
Giám đốc Trần đùa:
- Nhưng ông đừng quên hoa hồng có gai một, thì cô ta có gai gấp đến mười lần đấy.
- Ôi! Đến thế cơ à?
Cả ba người đàn ông cười vui vẻ. Bồi bàn bưng lên những thức ăn để cả bốn người ăn mừng cho việc ký hợp đồng suôn sẻ. Và lâu lâu bàn tiệc lại vang lên câu trêu đùa của ba người đàn ông dành cho cô thư ký trẻ xinh đẹp, dễ thương.
- Nhìn cô ta kìa, đôi má cứ nóng bừng ửng lên màu đỏ mãi. Trông mới đáng yêu làm sao. Và có lẽ trên đời này không gì đẹp bằng hỉnh ảnh người con gái dịu dàng mang gương mặt ửng hồng duyên dáng. Đó là nét đẹp đặc thù không thể thiếu được ở người con gái Việt Nam.
***


Ngừng chiếc xe hơi trước cổng một ngôi biệt thự khang trang, sang trọng, cánh cổng sắt được mở rộng cửa. Cho xe chạy thẳng vào garage, sau khi đậu xe an toàn xong, Phong Trần bước ra khỏi nhà để xe.
- Chào cậu chủ!
Phong Trần cũng vội mỉm cười như đáp trả thái độ lễ phép của cô giúp việc.
Bước đi trên con đường lát sỏi dẫn vào nhà Trần phải đi vòng qua khu hoa viên trồng nhiều loại hoa quý hiếm. Bao bọc xung quanh hoa viên là những đóa hoa hồng màu trắng kiêu sa, tinh khiết. Trần hít nhẹ hương thơm ngan ngát dễ chịu ấy vào đầy buồng phổi, rồi anh thở ra đầy sảng khoái. Người anh cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn sau một ngày làm việc vất vả khi đứng ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp yêu kiều. Cuộc đời đáng yêu, dễ thương hơn cũng nhờ vào sự đóng góp hương sắc của nhiều loài hoa dù có tên hay không có tên. Ai đó thật đúng khi ca ngợi "Hoa tô đẹp cho đời cuộc sống và làm cho con người càng thêm tin yêu hướng đến cái đẹp đích thực của cuộc đời". Bác Tám làm vườn trông thấy anh đi tới vội gật đầu chào.
- Chào cậu hai!
- Chào bác Tám. Hôm nay, hoa nở đẹp quá.
Chợt mắt Trần reo vui khi nhìn thấy bụi xương rồng của mình.
- Chà, cây xương rồng của con trổ đầy hoa, màu đỏ của chúng mới tuyệt làm sao. Ba mẹ con đi du lịch về biết chắc mừng lắm, bác Tám nhỉ? Năm sáu năm tốn biết bao công sức của con và bác ươm trồng giờ nở hoa thật không uổng công của ta đã bỏ ra vì nó.
Bác Tám làm vườn như có người tri âm, tri kỷ hồ hởi theo giọng của Trần:
- Còn lạ hơn nữa là "Phát tài" và "sum họp" cũng đều nở hoa một lượt cả. Chúng như báo hiệu nhà ta sắp gặp điềm lành gì đây?
Sực nhớ bác Tám gật gù thốt:
- Ông bà chủ đi du lịch vừa về đó cậu Hai.
- Thế à, để con vào trong chào ba mẹ. Tuần lễ nữa "hoa Quỳnh" nở phải không bác Tám?
- Đúng vậy, cậu.
- Bác cháu ta sẽ ngồi uống trà, ngắm hoa nở. - Trước khi đi vào nhà. Trần còn dặn với theo - Lúc ấy, nếu con có quên bác Tám nhớ nhắc con nghe. Giờ, con phải vào nhà đây.
Bác Tám mỉm cười nhìn theo dáng dấp cao to đầy đàn ông của cậu chủ đáng mến cho mất hút rồi mới thôi. Rồi bác cúi xuống tiếp tục công việc mình yêu thích, mà phải nói là say mê thì đúng hơn. Bác vui sướng khi thấy hoa nở tươi xinh, buồn khi thấy hoa tàn ủ rũ. Tâm trạng hạnh phúc hay buồn rầu của bác đều gắn liền vào hoa. Nếu như vắng xa công việc này, có lẽ đời bác Tám không còn gì là niềm vui của tuổi xế chiều.
Bước vào phòng khách, Trần thấy mẹ ngồi ưu tư, vòng ra sau ôm choàng đôi vai mẹ đầy âu yếm và hỏi bằng giọng quan tâm:
- Có chuyện gì mà mẹ trông buồn quá vậy, nói con nghe xem có giúp ích được gì cho mẹ không?
Bà Nam đưa tay kéo Trần lại mình, bà âu yếm nói:
- Còn ngồi đây rồi nghe mẹ nói. Khi mẹ đang du lịch ở Anh thì nghe bạn ba mẹ tức là nhạc mẫu tương lai của con gọi điện qua nói là con bé Ti Ti bỏ nhà ra đi vì phản đối cuộc hôn nhân với con. Mẹ lo lắng làm sao, Ti Tô.
Trần hôn nhẹ má bà Chấn Nam với cử chỉ đầy yêu thương tôn kính. Anh muốn dùng tình thương của mình để lấp đi nỗi lo lắng trong lòng mẹ.
- Cô bé đó đã hơn hai mươi tuổi, đã trưởng thành để có thể định đoạt tương lai số phận của chính mình. Tại bác Công Đạt quá nghiêm khắc, độc đoán, không lắng nghe cô bé ấy nói lên những tâm tư nguyện vọng của bnr thân nên cô đành bỏ nhà ra đi như muốn tỏ ra chống đối, thách thức trước sự nghiêm khắc, độc đoán của cha.
Bà Chấn Nam thở dài thườn thượt:
- Mỗi lần mẹ qua nhà Công Đạt thăm Ti Ti, thì thấy con bé rất chăm ngoan, lễ phép. Con không biết đâu Ti Tô, con bé đó có tài nấu ăn không thua gì những tay đàu bếp chính hiệu đâu nhé. Những món ăn mà con bé đó làm cho mẹ rất tuyệt, dùng rồi mà vẫn thấy thèm thấy muốn dùng nữa.
Sực nhớ lại câu nói chót mà Trần nói bà nghe chưa kịp vì anh nói quá nhỏ, bà Chấn Nam hỏi lại:
- Lúc nãy, con bảo hành động bỏ nhà ra đi của Ti Ti chỉ dành cho những cô gái bướng bỉnh, ngang ngạnh như ai hả. Ti Tô?
Bối rối. Trần nói:
- à. Không có gì quan trọng đâu. Mẹ cứ nói tiếp về cô vợ nhí của con đi.
Bà Chấn Nam hồ hởi nói tiếp:
- Mỗi lần mẹ qua bên chơi, con bé cứ quấn quýt bên chân mẹ, hết ríu rít trò chuyện rồi lăng xăng nấu món ăn ngon cho mẹ và Ngọc Lệ dùng.
- Cô bé đó có hỏi thăm gì con
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
không mẹ?
Bà Chấn Nam nhíu mày cười:
- Không con ạ. Mỗi lần mẹ bắt chuyện nhắc đến con là con bé Ti Ti vội lảng sang vấn đề khác, hay bỏ đi lấy thứ này thứ nọ cho mẹ chứ tuyệt đối không nghe mẹ nói. Đến cả cái ten con là Hoàng Phong Trần mà con bé ấy chả hề biết, nói chỉ việc ngồi lắng nghe mẹ kể về con.
- Con cũng đâu có gì hơn gì cô bé đó. Nội cái tên mẹ thường gọi là Ti Ti ra, con cũng chẳng biết cô bé ấy tên gì?
Bà Chấn Nam gật gù cười:
- Trời ạ. Con nói mẹ mới nhớ tới là ngoài hai chữ "Ti Ti" ra mẹ cũng không biết con bé tên là gì nữa. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng, mẹ thương là thương con bé chứ quan tâm làm gì tên họ bên trong. Con bé Ti Ti đáng yêu lắm. Mẹ nhớ có lần con bé ôm vai mẹ nũng nịu nói phải chi mẹ cũng là mẹ của con bé thì hay biết mấy. Mẹ định trêu chọc cho con bé đó giẫy nẩy lên nhõng nhẽo, nào ngờ Ti Ti hiểu ý mẹ nên nói tiếp luôn, để mẹ lập lại nguyên văn của con bé nói mà mẹ vẫn còn nhớ tới bây giờ: "Phải chi cô là mẹ con thì hay biết mấy. Cô đừng nhìn con bằng đôi mắt đầy ẩn ý như thế, con chỉ muốn cô là mẹ giống như mẹ Lệ của con thôi. Lúc đó con thật hạnh phúc khi có được hai người mẹ để thương yêu, lo lắng, cưng chiều".
Rồi bà Chấn Nam tóm lại câu chuyện bằng một câu ngắn gọn, - Con bé đó tuy ngoan hiền, lễ phép nhưng lại láu lỉnh đáng yêu lắm Ti Tô. Ti Ti còn nói câu này khiến mẹ cảm động vô cùng: "Cô Thùy ạ, trên đời này không có gì thiêng liêng hơn người mẹ và không điều gì dễ gọi hơn tiếng mẹ. Vì thế con rất yêu thương kính trọng mẹ Lệ của con". Nghe con bé nói bằng giọng trầm trầm đầy cảm xúc mẹ nghe mà muốn khóc. Mẹ thương, mẹ quý nó biết chừng nào. Mà con bé thật đáng yêu quá Ti Tô nhỉ?
Trần thản nhiên nói:
- Nghe mẹ kể thì cô bé Ti Ti quả đáng yêu thật, nhưng đối với những người đàn ông khác cơ. Còn con trai mẹ chỉ biết yêu công việc và yêu tất cả mọi con người trên đời này duy chỉ trừ có tình yêu nam nữ là con không hứng thú. Con đồng ý mẹ cưới cô bé Ti Ti làm vợ là chẳng qua cho vui lòng mẹ, và con muốn có vài đứa con trai theo nguyện vọng của cha. Vì thế mà mỗi làn mẹ kéo con qua nhà bác Đạt con đều từ chối là vì lý do đấy cả. Chuyện cô bé Ti Ti bỏ nhà ra đi là giải pháp tuy có tốt đẹp cho cô bé để tránh cuộc hôn nhân nhưng nghĩ thì thiệt thòi cho cô bé quá. Đường đường là một cô tiểu thư quen sống ấm êm hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của cha mẹ thì bỗng dưng tách rời, sống một cuộc đời không có người thâm chăm sóc. Nghĩ kỹ thì con thật có lỗi với cô bé đó quá. Chấp nhận cuộc hôn nhân mà không có một chút trách nhiệm lo toan gì cho cô bé ấy cả. Con thật áy náy quá mẹ ơi.
Bà Chấn Nam đưa tay xi trán thằng con trai... lớn tồng ngồng, bà mắng yêu.
- Nghe con nói mẹ phát nóng giận muốn đét vào mông cn vài roi như thuở còn nhỏ quá. Ai đời đàn ông con trai vậy mà lại thốt ra câu. "Chỉ tại yêu công việc, yêu tất cả mọi con người trong xã hội, ngoại trừ không hứng thú trong tình yêu nam nữ". Người ta mà nghe được chắc họ nghĩ con bị bệnh quá Ti Ti. Mẹ khuyên con nên chấm dứt mọi suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, công việc xã giao, bạn bè nam nữ hãy bình đẳng như nhau. Làm công việc căng thẳng thì đi giải trí sinh hoạt cùng bạn bè. Tìm hiểu thêm bạn gái để sau này có kinh nghiệm mà chăm sóc vợ con. Đừng nên có thành kiến trong quan hệ tình yêu con ạ. Một tình yêu chân chính dù khi đau khổ hay hạnh phúc cũng đều tuyệt hết con trai. Đau khổ trong tình yêu giúp con phấn đấu hơn nữa trong kiếp làm người. Còn hạnh phúc giúp con trưởng thành hơn trong cuộc sống. Hãy yêu đi con trai ạ, rồi con sẽ thấy tình yêu rất tuyệt vời. Mẹ chỉ biết bao hàng trong hai chữ "tuyệt vời". Ngoài ra mẹ không biết diễn đạt làm sao cho con trai cưng mẹ hiểu đây?
Ngả đầu vào lòng mẹ như những ngày còn thơ ấu. Trần nũng nịu (nũng nịu theo kiểu đàn ông trông anh thật đáng yêu) nếu ai đó nhìn vào khung cảnh tình mẹ con ấm áp như thế này, họ đâu có ngờ người đàn ông ba mươi tuổi đời kia oai phong trong đời thường bao nhiêu thì bao giờ cũng nhỏ bé trong vòng tay yêu thương của người mẹ.
- Nghe mẹ "dụ dỗ", con cũng xiêu lòng rồi đây.
Bà Chấn Nam trợn mắt cười đùa.
- Mẹ khuyên bảo con mà con bảo rằng mẹ "dụ dỗ" con ư?
Trần hài hước giơ tay tỏ ý đầu hàng.
- Con xin đầu hàng mẹ đây. Để con giải thích cho mẹ hiểu thêm ý con mẹ nhé. Từ nãy giờ mẹ hết đe nẹt nè, rồi đưa ra một cái lý rất hấp dẫn đó là tình yêu để dụ dỗ con trai mẹ sa vào vòng tay mấy cô nàng chuyên môn nhõng nhẽo chỉ có cái tài hay là bắt nạt đám đàn ông như con. Nhưng mẹ yên tâm, từ giờ trở đi, con trai mẹ chịu khổ, chịu chấp nhận thương đau để nếm mùi tình yêu, nhưng chỉ với cô bé Ti Ti ngoài ra con không yêu người phụ nữ nào khác. Đó là phần thưởng con dành cho cô bé ngôi vị "hoàng hậu" con chờ đợi cô bé về để sắc phong. Nhưng với điều kiện là mẹ đừng bắt ép con trai mẹ ra mắt thêm người nào nữa nhé. Con thật sự biết nói tiếng "sợ" rồi đây.
Bà Chấn Nam gật đầu lia lịa.
- Mẹ chịu, mẹ chịu hết mọi điều kiện của con để con yêu con bé Ti Ti. Con bé đó đáng yêu lắm, ngoài Ti Ti ra mẹ không thích chọn người con gái nào khác làm dâu nhà họ Hoàng đâu. Con hãy yên tâm.
- Cám ơn mẹ.
***


Tan sở, Nhu Phong lững thững đi về hướng nhà nơi mình trọ ở. Cuộc sống đơn độc tuy đôi lúc khiến Nhu Phong cảm thấy buồn, nhưng nó dù sao vẫn dễ chịu hơn nhiều so với sống chung tập thể.
Quẹo vào con hẻm của xóm lao động. Tuy đa số dân ở đây có đời sống vật chất, khó khăn nhưng họ sống rất tình người và nề nếp của họ không chê vào đâu được. Đường đi vào hẻm khá sạch sẽ so với đa số thành phần lao động khác, đây là những người đại diện cho dân trí thức nghèo có nghề nghiệp như: Giáo viên, viên chức, công nhân. Họ đều là những người có học vì thế họ có ý thức cao trong lối sống thanh hạch của mình... Điều đó làm Nhu Phong yên tâm ở và cảm thấy sung sướng khi sống gần họ.
Dừng chân trước ngôi nhà nhỏ đơn sơ, Nhu Phong mở túi xách lấy ra xâu chìa khóa. Chợt cô tròn xoe mắt nhìn ổ khóa đã được mở ra tự bao giờ.
Trời ơi. Chẳng lẽ bọn đạo "chích" đã đột nhập vào nhà cô chăng? Nhưng nhà cô rất đơn sơ với vài ba cái ghế, một cái bàn bằng mây và thêm cái giường bằng gỗ để cô ngả lưng. Sáng sáng khi cô thức dậy đều có cảm giác, cả người mình từng đốt xương như muốn gãy vụn ra vì nhức mỏi. Ngoài ra cô còn có vài ba cái nồi niêu soong chảo để phục vụ cho mình. Thế mà cũng bị bọn "đạo chích" rình rập nữa ư? "Nhân hậu" đến thế là cùng.
Nhu Phong chán nản nhắm mắt lại đẩy cửa bước vào nhà. Cô không muốn đau lòng nhìn thấy cảnh đen tối xảy ra. Nhưng rồi cũng phải đành lòng đối diện với nó:
- Trời! Mi định phá nhà hải yêu tinh?
Một bầy con gái gồm bốn đứa bật thét lên khi nghe cô đẩy cánh cửa quá mạnh bước vào.
Nhu Phong mỉm cười rạng rỡ. Hú vía, ông trời còn thương nên chẳng nỡ ra tay dồn cô vào bước đường cùng.
- Bọn mi làm ta một phen ú tim. Thật đáng ghét mà.
Cẩm Loan nhìn Nhu Phong hỏi:
- Mi làm gì tới phải ú tim thế hả?
Cả ba cô gái kia đều chụm đầu lại nhau, để lắng nghe câu trả lời của nhỏ bạn thân trong những năm còn cắp sách tới trường cho tới bây giờ vẫn thương yêu nhau hết mực.
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
Hoạn nạn, hạnh phúc đều cùng nhau xẻ chia.
Nhu Phong đưa tay chận trái tim mình vẫn còn đang đập mạnh.
- Nhìn ổ khóa lúc sáng sớm, ta khóa lại cẩn thận giờ mở ra toét hoét hỏi sao ta chẳng một phen ú tim cho được. Ta cứ ngỡ "đạo chích" thăm viếng "giang sơn" của ta chứ.
Cả đám đông bật lên tràng cười vui nhộn.
- Trời ơi! "Giàu tột đỉnh" như mi còn sợ "đạo chích" viếng thăm ư?
- Một "tiểu thư" nổi tiếng bướng bỉnh ngang dọc như mi mà cũng phải bật lên tiếng sợ hay sao? ối là la! Sự kiện đáng ăn mừng đây.
Dứt lời. Miên Phượng khoát tay nói:
- Bọn mi theo ta xuống nhà sau bày "cỗ" để ăn mừng nhỏ Phong biết nói tiếng "sợ".
Cả ba cô gồm: Cẩm Loan, ánh Vân, Miên Phượng đồng loạt nối chân nhau ra ngoài nhà sau. Bỏ mặc cho Mộng Trúc cùng Nhu Phong ở trên nhà trò chuyện. Mộng Trúc rơm rớm nước mắt nhìn Nhu Phong.
- Nhìn nhỏ bây giờ ta không chịu được. Nhu Phong ơ. Ai đời kẻ từng sống trong "chăn ấm nệm êm" giờ phải sống đơn lẻ một mình. Mi bướng bỉnh quá đi mất. Bọn ta năn nỉ mi muốn về nhà ai trong bốn đứa đều được hoan nghênh cả. Thế mà mi...
Không kìm được nữa. Mộng Trúc òa lên khóc nức nở khi thấy cô bạn thân ngày nào nay phải dãi nắng dầm sương để mưu cầu cuộc sống. Nghe tiếng khóc của Mộng Trúc, Nhu Phong rối cả lòng, nước mắt cô cũng lưng tròng theo bạn. Nào ngờ... cả ba cô dưới bếp nghe vội chạy lên, thấy Nhu Phong và Mộng Trúc ôm nhau khóc ngon lành, cả ba cũng nhào vô khóc theo.
Sực tỉnh, Nhu Phong ngừng rơi lệ, cô thét lên:
- Bọn me làm gì lại nhà ta hùa nhau khóc ngon lành vậy?
Nghe tiếng Nhu Phong thét, Cẩm Loan ngừng khóc nói:
- Ta đâu biết tại sao? Nghe mi và nhỏ Mộng Trúc khóc quá trời, ta bỏ bữa tiệc nhà sau chạy lên khóc theo!
ánh Vân và Miên Phượng cũng nhao nhao:
- Tao cũng thế!
- Nhỏ Cẩm Loan đã thay ta nói lên sự thật của trái tim mình.
Đang ngóc ngon lành, nghe các bạn nhao nhao nói, Mộng Trúc ngừng khóc, trề môi "xì" lên một tiếng:
- Trời ơi! Nói thế mà bọn me cũng can đảm nói ra được.
Mới khóc đó mà giờ cả ba, Vân, Loan, Phượng đồng bật lên tràng cười ha hả:
- Thì bọn ta đang nói lên sự thật chứ có sai đâu.
Mộng Trúc giẫy nẩy la:
- Nói chuyện với bọn mi, ta thật mệt - Rồi cô nói huynh toẹt luôn - Nhớ ngày nào Nhu Phong sống cảnh ấm êm trong vòng tay của cha mẹ, giờ phải lang thang gió bụi một mình nên ta chạnh lòng mà bật khóc.
- ừ! Mi khóc đúng rồi đó, Mộng Trúc. Nghe mi nói, ta cũng muốn rơi lệ theo mi nói đây. Và đúng vậy, cả sáu con mắt của ba cô ươn ướt như sắp rơi lệ thêm lần nữa vậy.
Hoảng kinh hồn vía, Nhu Phong chắp tay:
- Cho tôi xin "hai chữ bình an" đi, mấy nhỏ. Nhìn bọn mi cứ y như là con rối ấy.
- Thôi đừng nói chuyện "ngoài vòng pháp luật" nữa. Để ta tiết lộ một tin tức quan trọng cho mấy nhỏ biết.
Thấy Mộng Trúc ra vẻ quan trọng, bí mật ánh Vân sốt ruột hối thúc.
- Mi nói lẹ lên đi Trúc. Bọn ta dang sốt ruột đây.
- ừ. Ta nói liền mà, bọn mi đừng có hối thúc làm ta mất hứng. Này, còn nhớ anh hai ta du học ở Canada không?
- Thì anh Tuấn đó ai mà không nhớ. - Miên Phượng nói.
- Còn phải bổ sung thêm một câu nữa là: nhớ khoảng thời gian năm năm về trước anh đã từng trồng cây si nhỏ Phong nhà ta - Cẩm Loan xen vào câu nói của Miên Phượng.
Mộng Trúc điềm nhiên gật đầu:
- Bọn mi nói đúng đó. Thứ hai tuần này, anh hai ta có gửi thư về bảo đã thi xong, chỉ còn chờ lấy bằng tốt nghiệp và giấy tờ xuất cảnh. Trong khoảng thời gian chờ đợi đó, ảnh muốn ba má ta đến dạm hỏi Nhu Phong về làm dâu nhà họ Trịnh, tức là lên chức làm chị hai của ta. Thế bây giờ ý mi sao hả Phong? Ta rất muốn điều anh hai ta ao ước trở thành sự thật.
Nhu Phong trầm ngâm không nói gì.
- Trời ơi! Anh Tuấn đẹp trai, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh tận Canada, về sẽ cai quản công ty của ba nhỏ Trúc, tương lai quá sáng sủa rồi. Vậy mà còn được làm chịu Hai nhỏ Trúc, điều đó còn sướng gấp trăm gấp vạn lần. Tha hồ mà ăn hiép nhỏ mít ướt, mít khô này. Nhận đi Phong, bọn ta ủng hộ mi cả hai tay hai chân đấy.
Miên Phượng nói giúp Mộng Trúc. Nhưng mục đích cô không ngoài gì hơn là làm mọi cách để Nhu Phong sống hạnh phúc, hồn nhiên trở lại như ngày nào. Ngày mà nhóm "ngũ long công chúa" sống trong môi trường "dùi mài kinh sử" cùng lớn lên, cùng thương yêu, cùng nghịch ngợm vui đùa hồn nhieen như cây cỏ.
- Phải chi ta không có anh Thiện, thì ta đăng ký anh hai mi rồi đó Trúc.
Mộng Trúc đưa tay xỉ trán Miên Phượng.
- Chuyện đó xảy ra khi cá bò lên bờ, mèo lội xuống nước thì họa may.
Miên Phượng chu môi "xì" một tiếng rõ dài:
- Xì... Mi làm như anh hai mi có giá lắm vậy. So anh hai mi với Thiện của ta thì anh Thiện của ta hơn nhiều.
- Nhỏ Phong không chịu, thôi để ta làm chị hai mi nghe Trúc. Ta về ký đơn "ly dị" với anh Khoa.
- Mi không được nói thế Cẩm Loan. Chỉ có ta mới xứng đáng làm chị hai nhỏ Trúc. Thật hiếm có người em chồng nào hiền như nhỏ và dễ bắt nạt như nhỏ. Chỉ cần ta nạt lên một tiếng là nhỏ Trúc chạy té khói luôn. ừ! Mà ta quên, để ta về nhà thảo đơn ly dị bắt anh Nam đóng dấu.
Mộng Trúc hét lên:
- ánh Vân. Mi làm gì rủa xả ta dữ vậy hả? Còn nữa, mi cùng nhỏ Phượng, nhỏ Loan làm như anh ta là trái banh, mặc tình bọn mi tung hứng. Ta nói một lần chót chỉ có Nhu Phong là ta ủng hộ thôi. Còn bọn mi dẹp qua một bên. Bộ bọn mi muốn anh Thiện, anh Khoa, hay Nam tìm đến vây lấy ta mà hỏi tội hả! Dẹp! Dẹp bọn mi hết đi.
Cả ba, Vân, Loan, Phượng cùng cười lên thích thú:
- Thì mi đang cô đơn như nhỏ Phong, nên bọn ta cho ta mượn "ba chàng lính ngự lâm" để mi dung dưng dung dẻ với thiên hạ kia mà.
- Dẹp bọn mi hết đi. Mau xuống nhà sau coi rồi chè thưng kìa.
Sực nhớ, cả ba đồng loạt chạy ù xuống nhà sau. Trước khi di tản cả ba cô còn để lại tràng cười y như trong phim "kinh dị".
Trong khi đó, Nhu Phong đỏ mặt, cô không ngờ giữa bọn yêu quái mà Mộng Trúc thẳng thừng đến như vậy. Anh Tuấn thích cô, cô biến từ lâu, nhưng cô không thể nào chấp nhận lời đề nghị của Mộng Trúc. Vì trong mắt cô, tự bao giờ anh Tuấn như một người anh trai đứng nghĩa.
Chẳng nghe Nhu Phong lên tiếng, Mộng Trúc sốt ruột thúc hối:
- Chịu hay không, trả lời cho ta biết đi chớ? Ba con nhỏ yêu quái rút lui có trật tự rồi. Hãy yên tâm mà trả lời ta đi.
- Tưởng cái gì hay ho lắm. Nào ngờ mi chỉ áp dụng phương pháp cũ nhèm. Vì nó mà ta...
Mộng Trúc hoảng hồn xua tay rối rít:
- Thôi, ta hứa với mi không nhắc đến lần thứ hai nữa. Xem như giữa mi và anh hai ta không có duyên nợ. Hãy yên tâm, dẹp chuyện đó sang bên đi.
Rồi ba "ống loa" xuất hiện, phá nát không gian yên tĩnh khi bóng hoàn hôn vừa lịm tắt.
- Hủ tiếu xào thịt bò, bò lúc lắc, gói ngó sen. Tráng miệng còn có chè thưng và một đĩa trái cây. Ôi, bàn tiệc có năm người mà sang đến thế là cùng. Mời bà con nhập... tịch, ý quên nhập tiệc.
Cả năm cô gái vẫn như thuở nào, hồn nhiên la chí chóe, giành nhau từng món thức ăn thật vô tư.
***
--------------------------------------------------------------------------------



Thấm thoát Nhu Phong làm việc ở công ty Phương Nam gần trọn tháng. Nghề thư ký gắn liền với cô bao niềm vui, nỗi buồn, vì
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
như nó là cái nghiệp của đời cô và cô không tài nào tách rời nó được. Càng làm gần giám đốc Trần, cô càng phát hiện ra con người anh rất phóng khoáng, sống hết lòng vì mọi người, nhưng nó được giấu kín dưới một lớp vỏ lạnh lùng, khó đăm đăm, sẵn sàng la hét bất kỳ ai nếu làm sai, làm trái ý anh. Thế mà tất cả mọi người trong văn phòng làm việc lại rất kính nể anh dù anh chỉ mới thay cha tiếp quản công ty mới có mấy tháng.
Thế nhưng tâm trạng Nhu Phong hôm nay không được tốt. Buổi sáng bắt đầu công việc, đánh máy soạn thảo bản kế hoạch đòi nợ công ty Mimosa. Cô đã dùng những lời trong thư khá mềm mỏng và gia hạn cho công ty Mimosa thanh toán tiền cho công ty cô trong vòng ba tháng, thay vì một tháng như giám đốc Trần đã ra lệnh. Theo cuộc điều tra ngầm Nhu Phong biết Mimosa không thể nào thanh toán tiền cho công ty cô được vì họ nhập hàng vào thì nhiều mà chưa có dịp xuất ra. Thế trong một tháng tiền đâu mà họ thanh toán cho Phương Nam đây? Nhưng dời lại ba tháng thì khác. Họ sẽ thanh toán tiền cho Phương Nam sòng phẳng, tốt đẹp. Cả hai bên đều vui lòng nhau thì tại sao không chọn giải pháp thứ hai đó và cô mạn phép giám đốc Trần tự gửi thư qua công ty Mimosa.
Chuyện gì xảy ra khi giám đốc Trần phát hiện cô thư ký trẻ măng dám chống lệnh mình. Thế là một cuộc bùng nổ xảy ra khi giám đốc Trần khăng khăng giữ ý định mặc cho Nhu Phong phân tích trình bày lý lẽ hợp tình hợp lý, anh cũng đều bác bỏ cả. Trước khi chấm dứt câu chuyện, giám đốc Trần còn để lại câu nói lạnh lùng rồi mới chịu quay gót rời khỏi phòng thư ký:
- Trưa nay, tôi muốn cô hoàn tất lá thư đính chính với công ty Mimosa. Nhớ trước khi gửi đi phải đưa qua cho tôi duyệt. Tôi không chấp nhận thái độ chống đối của bất cứ một ai trong công ty. Cô nên nhớ mà rút ra bài học cho mình.
Đây là lần đầu tiên Nhu Phong bị một kẻ xa lạ la rầy, lên lớp cô. Dù nổi tiếng nghiêm khắc, độc đoán như cha cô còn chưa tiếng nặng tiếng nhẹ với cô, huống chi hắn là ai mà có quyền hành la hét cô chẳng chút nương tay?
Cũng như mọi hôm, đúng mười một giờ ba mươi phút chuông reo báo giờ nghỉ trưa. Chẳng bao lâu, Nhu Phong thu dọn giấy tờ gọn ghẽ cho vào hộc tủ bàn giấy. Sau đó cô với tay lấy chiếc xắc lôi ra ổ bánh mì kẹp thịt trông thấy chẳng hấp dẫn tí nào nhưng đối với Nhu Phong vô cùng quí giá. Tiền lương tháng một triệu hai, vị chi tiền nhà, tiện điện, tiền nước, cơm chiều hết tám trăm, tiền ăn sáng, ăn trưa hết hai trăm còn hai trăm để dằn túi, lỡ có chuyện gì thì cũng có tiền mà phòng thân.
Nằm lăn ra ghế, Nhu Phong thở một hơi thật dài, khi nghĩ đến một người từng vung vít tiền bạc, chưa bao giờ biết chắt chiu từng đồng bạc lẻ để lo toan cuộc sống của bản thân mình trong chật vật khó khăn, thì bây giờ nằm đây lo lắng, tính suy. Nhưng dù vậy, Nhu Phong cảm thấy mình thật hạnh phúc trong kiếp làm người, được tự do quyết định tương lai. Dù rằng để đánh đổi cái tự do đó cô phải trả một giá khá đắt.
Từ những chuyện buồn phiền bản thân Nhu Phong lại chớ đến cuộc tranh cãi cùng giám đốc Trần. Không biết anh có lấy chuyện này làm cái cớ để cho cô thôi việc không nhỉ? Một cô gái vô danh, nghèo nàn lại bướng bỉnh dám chống đối một giám đốc vốn nổi tiếng là nghiêm khắc, lạnh lùng. Nếu bị nghỉ việc rồi cuộc sống sau này của cô ra sao nhỉ? Tiền nhà, tiền nước tiền điện rồi hàng trăm cái linh tinh khác đều cần dùng đến đồng tiền, cô biết lấy đâu ra để chi viện cho bản thân đây. Rồi viễn cảnh lê gót đi gõ cửa các công ty khác làm Nhu Phong rùng mình, không can đảm. Có chắc là cô gặp may mắn như ở công ty Phương Nam là được họ nhận ngay cho vào làm việc không? Dù sao một giám đốc như Trần không phải ở công ty nào cũng có. Cuộc sống bây giờ do chính cô lựa chọn thì cô phải đương đầu chấp nhận, không được nhờ cậy ai. Dù rằng cô có nhóm bạn thân là nhóm "ngũ long công chúa" thân thiết với cô bao năm, có với nhau biết bao kỷ niệm đẹp và họ sẵn sàng ra tay giúp đỡ cô một cách chân thành vui vẻ không một chút phàn nàn hay khó chịu. Và cô biết nỗi đau hiện tại của cô cũng chính là nỗi đau của cả nhóm. Cô có ích kỷ lắm không khi cứ khư khư ôm lấy nỗi niềm riêng, không cho nhóm "ngũ long" chia xẻ như đã từng thề ước là hoạn nạn luôn có nhau?
Nhiều lúc khó khăn, (chẳng hạn như thời gian trước đây cô chưa có việc làm) Nhu Phong tưởng như mình gục ngã, đầu hàng trước cuộc sống mình đã chọn thì bất chợt hiện trong đầu cô là đôi mắt nghiêm khắc, độc đoán nhìn cô như tỏ vẻ hài lòng khi thấy cô sắp ngã quỵ. Cùng lúc đôi mắt dịu dàng, âu yếm nhìn cô như khích lệ cô hãy ráng sức vươn lên để chiến thắng bản ngã tầm thường và nhất là chiến thắng, phá đi bức tường thành độc đoán, cố chấp vững chắc (!). Mãi suy nghĩ đôi mắt cô khép lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết... Không biết trong mơ cô thấy điều gì mà đôi mắt khép lại đẹp như tranh kia tuôn những giọt lệ trong veo. Cô sẽ ở mãi trong trạng thái đó nếu không có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Nhu Phong giật mình choàng tỉnh. Giám đốc Trần đã vào phòng cô tự lúc nào, anh đang ngồi ghế đối diện với điếu thuốc trên tay toả khói và đôi mắt đăm đăm nhìn cô thật lạ.
Vừa hốt hoảng vừa thẹn thùng. Nhu Phong ngồi bật dậy, sửa lại vạt áo, miệng ấp úng một thoáng:
- Xin lỗi! Tôi...tôi đã... ngủ say quá nên không hay đến giờ làm việc.
Dụi tắt điếu thuốc, giám đốc Trần bỏ dở điếu thuốc hút cho vào sọt rác. Giọng giám đốc Trần thật khẽ, thật ngọt:
- Cô Phong cứ ngủ đi.
- Dạ thôi! - Nhu Phong đáp nhanh - Tôi phải đánh lại lá thư đúng hạn theo yêu cầu của giám đốc ạ.
Giọng nói nặng nề, xa cách làm giám đốc Trần hiểu cô thư ký trẻ con kia còn đang giận dỗi vì thái độ nóng nảy, lời nói cộc cằn của anh khi phát hiện ra cô không làm đúng theo yêu cầu của anh. Nhưng anh vẫn lờ đi.
- Cô không cần làm việc ấy nữa. Tôi sẽ nhờ cô Xuân bên văn thư làm thay.
Nhu Phong ngẩng phắt người lên, có chuyện gì đây nữa hở ông giám đốc sáng mưa, chiều nắng, trưa lâm râm nhưng lại quá thông minh và mẫn cảm? Cô chưa kịp làm nư cho bõ ghét vì tính hay la hét nhân viên dưới quyền, thiếu lịch sự tế nhị thì giờ đã lo sợ đến nghẹt tim vì cách nói lấp lửng chết người của ông ta.
- Tại sao? Trong khi tôi hứa chắc chắn với ông sẽ hoàn thành chúng trước bốn giờ chiều nay kia?
Giám đốc Trần lãnh đạm:
- Tôi có biết điều đó.
Trán Nhu Phong nhăn tít, đôi chân mày thanh tú như giao hẳn vào nhau, cổ họng cô như nghẹn cứng:
- Vậy... mà ông vẫn cương quyết lấy lại tập hồ sơ.
- Không sai! - Giám đốc Trần nhún vai.
Nhu Phong sa sầm mặt, cô nhìn vị giám đốc mà hàng trăm nhân viên dưới quyền đều đem lòng kính phục, ngưỡng mộ nhưng hôm nay Nhu Phong lại nhìn anh bằng tia nhìn "hậm hực". - Ông làm thế với dụng ý gì?
Giám đốc Trần khó chịu trước câu hỏi có vẻ hạch sách của Nhu Phong, nên anh dáp lại bằng giọng khô khốc.
- Tôi sẽ phân công cô nhiệm vụ khác.
Mặt Nhu Phong tái đi, cô cao giọng:
- Nhưng tôi chỉ muốn làm việc ở đây, tôi không thích đi đâu cả.
Lời nói biểu lộ sự bướng bỉnh quá đáng của Nhu Phong đã làm giám đốc Trần phát cáu lên. Đứng phắt dậy, anh trố mắt nhìn Nhu Phong, mặt đỏ bừng, anh
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
gầm lên:
- Giám đốc ở đây là cô hay tôi hở? Rõ ếch nằm đáy giếng. Tối ngày chỉ biết rút sâu thật sâu thì làm sao hiểu được trời cao đất rộng là gì. Cứ tưởng rằng để đối phó với mọi việc chỉ cần gân cổ hét toáng lên thì người khác sẽ làm theo ngay sao? Tôi... tôi thật sự không thích có một nhân viên dưới quyền vừa cứng cổ, vừa cố chấp như vậy?
Bị mắng xối xả, Nhu Phong cúi mặt cắn môi giấu đi giọt nước mắt uất nghẹn, ngập ngừng lăn tràn xuống má. Càng nghĩ càng tức tối: "Ngủ trưa quá giấc". Một lỗi lầm không đáng kể lại trở thành điều sai trái lớn lao khiến Nhu Phong chẳng thể nào chấp nhận chuyện ức lòng như thế. Rồi một sáng một chiều tim đâu ra việc làm. Đói khát, lang thang không nơi cư trú. Nhu Phong nghe lạnh cả sống lưng. Không! Chắc chắn điều ấy chẳng bao giờ xảy đến với Nhu Phong lần nữa. Rồi cô ăn làm sao, nói làm sao dưới đôi mắt nghiêm khắc nhưng ẩn đầy tia chế giễu cùng đôi mắt đẫm lệ nhìn cô thương yêu chua xót đây?
Ngẩng phắt mặt lên, Nhu Phong khàn giọng:
- Giám đốc Trần. Có lúc nào ông cảm thấy mình quá khắt khe trong xử lý không?
Chẳng trả lời, giám đốc Trần nhấc điện thoại, chưa đầy năm phút sau đã có tiếng gõ nhẹ cửa phòng, cô Xuân bước vào, giám đốc Trần trao tập hồ sơ cho cô ta và nói lớn.
- Hãy làm theo những gì mà tôi đã trao đổi lúc nãy.
Cô Xuân kính cẩn gật đầu lui ra, sau khi không quên ngó Nhu Phong bằng tia nhìn thương cảm, Nhu Phong ứa nước mắt nhìn giám đốc Trần lắp bắp:
- Tôi không ngờ ông độc tài như vậy! Ngày trước tôi...
Sực tỉnh, Nhu Phong im bặt. Giám đốc Trần nhíu mày, đôi môi hình cánh cung đầy ngạo mạn của anh nhếch lên và ném về phía Nhu Phong ánh mắt khó hiểu:
- Việc ai nấy làm, can gì đến cô?
Đặt xuống bàn, trước mặt Nhu Phong xấp hồ sơ, giám đốc Trần nói tiếp bằng giọng lạnh băng:
- Hồ sơ đây, về xem kỹ. Ngày mai theo tôi đi Nha Trang.
Giọt nước mắt chưa kịp rơi đã ngừng lại, Nhu Phong ngó vị giám đốc của mình, vẻ kinh ngạc hiện rõ:
- Tôi? Thế ông không cho tôi nghỉ việc sao?
- ý của cô muốn nói...
Giám đốc Trần cau mặt rồi như chợt hiểu ra, anh lặng người đi: à! Ra là vậy. Hèn chi cô ta phản ứng dữ dội thế. Nhìn kìa, những bộ quần áo tươm tất nhưng không giấu được sự nghèo khó, túng thiếu, cơm tay cầm... Cô ta trạc tuổi Ti Ti... Ôi. - Lý trí anh một lần nữa nhớ tới cô vợ chưa kết hôn. Vì anh mà cô ta bỏ nhà ra đi, lao mình vất vả trong cuộc sống đời thường bon chen, rồi bỏ tháp son được nuôi mình từ tấm bé. Cũng đồng thời là con người, sao có người vất vả cực nhọc, có người sống trong sung sướng với cảnh chăn ấm nệm êm, ông trời sao bất công quá vậy? Và anh sẽ làm gì để giúp họ đây? Cô thư ký thông minh, xinh đẹp của anh, cô ta được quyền thừa hưởng những gì hạnh phúc nhất trên đời. Thế mà sao cô ta không có được nhỉ? Một tia nhìn xót xa thương cảm thoáng qua mắt, giám đốc Trần chợt buông giọng thở dài:
- Tôi không bao giờ nghĩ mình phải làm việc đó với Nhu Phong cả. Hãy an tâm đi.
Nở nụ cười thật nhẹ nhàng, anh tiếp lời:
- Giờ Nhu Phong có thể về nghỉ sớm, chúng ta sẽ ở lại Nha Trang một hay vài ngày không chừng. Nếu trở ngại điều gì cô cứ báo tôi biết nhé.
Nhu Phong tròn mắt ngỡ ngàng, cô đứng lên như máy, giám đốc Trần bỏ điếu thuốc hút xuống, hiền lành:
- Ghé qua tài vụ lãnh tiền, cô được tạm ứng trước một tháng mà khỏi trừ lương.
Mặt Nhu Phong ngớ lại. Cô thật sự không hiểu nổi ông giám đốc "dở hơi" này. Mới vừa lạnh lùng, cau có sẵn sàng buông lời hò hét với cô không tiếc lời, giờ lại ngọt ngào dỗ dành là sao nhỉ? Bỗng dưng Nhu Phong cảm thấy tự ái. Hẳn dưới mắt anh ta thì Nhu Phong này chỉ là một đứa trẻ con, một con rối không hơn kém. Vui thì cho kẹo, buồn cứ quất roi. Đối với người như thế chớ nên để lộ vẻ yếu đuối của mình chẳng ích lợi gì cả. Nghĩ vậy nên Nhu Phong cố tạo gương mặt thản nhiên, môi mở lời từ chối:
- Tôi vẫn còn tiền nên không cần đâu, giám đốc ạ.
Sau cái nhìn có vẻ ngạc nhiên, giám đốc nhăn mặt:
- Nhưng nếu có thêm tiền cũng chẳng hại gì kia mà. Vả lại cô có tiền thêm thì có thể mua những món gì cô thích hoặc cần dùng.
- Bản thân tôi thiếu hay đủ tự tôi biết lấy. Không cần ông nhắc nhở như một đứa bé con. Và ông nên nhớ ông chỉ có quyền hạn với tôi trong công việc còn mọi việc khác ông không được xen vào.
Giám đốc Trần tái mặt trước câu nói thẳng thừng của cô thư ký.
- Cảm ơn cô, lời nhắc nhở khéo léo đầy tế nhị đó.
Giám đốc Trần gằn giọng nói, nhưng đôi mắt đen thẫm của anh nhìn thẳng cô như xoáy sâu các ngõ ngách tâm hồn. - Hình như cô ngày càng tạo khoảng cách với tôi thì phải? Có phải cô ghét tôi lắm không?
Hành động quá đột ngột nhưng bức xúc của giám đốc Trần khiến Nhu Phong chết điếng cả người. Tay chân cô trở nên thừa thãi tê liệt, mặt đờ ra, mắt mở to ngó giám đốc Trần, môi mấp máy:
- Tôi... tôi không có ý đó.
Hai người cứ thế mà nhìn nhau, không chịu nổi ánh mắt sáng rực, xoáy sâu, dò hỏi của giám đốc Trần. Nhu Phong cụp mắt xuống. Giám đốc Trần nói bằng ngữ điệu trầm trầm bình thản:
- Tôi sẽ không làm gì em đâu.
Giám đốc Trần chợt cảm thấy trái tim mình nhói lên một cái rất khẽ và thấp thoáng đâu đây anh nhớ một người con gái vì anh mà...
Trong một thoáng, Nhu Phong nhói buốt tim trong biển mắt u buồn. Rồi phút chốc... giám đốc Trần quay ngoắt đi.
Bàng hoàng, Nhu Phong ngồi phịch trở lại ghế. Mọi việc diễn ra trong tích tắc nhưng tai quái lạ kỳ, và Nhu Phong biết chắc một điều là từ nay cho mãi mãi về sau, ánh mắt của người đàn ông ấy trở thành bất tử trong cô.
***


Nhu Phong ngồi sắp xếp quần áo chuẩn bị hành lý để mai theo giám đốc Trần đến Nha Trang. Cũng đã lâu rồi, cô không có dịp ghé thăm miền thuỳ dương cát trắng. Nơi ghi nhiều kỷ niệm của quãng đời áo trắng giữa cô với một người. Chỉ mới nghĩ đến thôi, cô những tưởng hình ảnh xinh tươi thơ mộng đó vẫn còn thấp thoáng đâu đây. Nào ngờ bảy năm trôi qua rồi. Một quãng thời gian không ngắn cũng không dài nhưng cũng đủ sức làm mờ đi kỷ niệm. Chỉ vì con người sống không chỉ có quá khứ mà còn có hiện tại, tương lai. Một hiện tại chua xót, bẽ bàng, một tương lai mịt mù xa xăm đang chờ phía trước với bao lo toan thì làm gì có đủ thời gian để nhớ về quá khứ. Dù rằng quá khứ của hạnh phúc thơ ngây, thơ mộng rất đáng để cô trân trọng giữ gìn.
Thế mà bất chợt chiều nay, giám đốc Trầm là người khơi lại ký ức trong cô. Nhu Phong thò tay vào trong góc tủ quần áo lấy ra chiếc hộp hình chữ nhật bằng đồi mồi in nổi những hoa văn. Đưa tay vuốt ve thật trìu mến rồi cô mở nắp ra. Một chồng thư màu xanh, ngập tràn hy vọng ước mơ. Cầm những lá thư trong tay được đánh dấu theo số thứ tự cẩn thận Nhu Phong vuốt ve chúng mà khoé mắt muốn rưng rưng: đây là lá thư đầu tiên, anh hai Rong Biển viết ngỏ lời muốn kết bạn cùng cô. Đây là lá thư anh khuyên cô gắng sức chú tâm vào học tập, đừng để chuyện buồn xung quanh mà ảnh hưởng chuyện học tập là không nên. Còn đây là lá thư anh hứa rồi có một ngày anh sẽ về thành phố thăm cô. Và đây là lá thư cuối cùng, lá thư chia tay... không cần đọc lại, những dòng chữ trong thư, những kỷ niệm vẫn còn in mãi trong trí óc cô... Hình như trải
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
qua một dòng thời gian dài đăng đẳng thế mà kỷ niệm vẫn còn mới tinh khôi, như màu áo trắng. Anh hai hiện giờ đang ở đâu? Có còn nhớ đến cô em gái dại khờ này không? Mãi mãi em vẫn là cô bé ngu ngơ trong đáy mắt anh: bướng bỉnh, dại khờ... Đôi mắt Nhu Phong nhìn xa xăm, cả một thành phố biển như hiện rõ trước mắt cô... những con đường vòng quanh, một bên là núi, một là biển. Màu xanh của lá cây và màu xanh của biển khơi luôn hoà quyện gắn bó nhau, nhưng nét chấm phá đó đã làm nên một một Nha Trang với khung cảnh nên thơ mà hoành tráng.
Mười sáu tuổi. Lần đầu tiên Nhu Phong có thơ đăng báo, khỏi phải nói về cảm xúc của cô rất bàng hoàng và cũng rất bâng khuâng cầm tờ báo có tên mình đọc đi đọc lại... đáng yêu đến vậy. Bài thơ viết về tâm tư tuổi mới lớn. Cô bé học trò chợt đổi thay khi bước sang tuổi mười sáu:
"Lãng mạn lắm ép phượng vào trang sách.
Thấy lá rụng cũng buồn vô cớ khóc.
Biết làm duyên với mái tóc ngang lưng".
Là Nhu Phong đó, cô cũng không ngờ được chính mình. Bạn bè chúc mừng cô. Mọi người ở lớp khác nhìn heo khi thấy cô đi dưới sân trường. Nhu Phong rất muốn cảm ơn cái nhìn họ. Còn nhóm "ngũ long" thì khỏi phải nói, vui mừng như điên: ăn khao suốt cả tuần lễ chưa biết chán.
Một chiều, cô nhận được bức thư từ Nha Trang. Bức thư thoảng mùi hoa Đại Đoá vì bấy giờ là mùa thu. Ngắm nghía lật đi lật lại, sau đó cô thất vọng vì không thấy tên người gửi. Nhưng trên bức thư ghi rõ ràng "người nhận: Lê Nhu Phong" cơ mà. Cô bóc thư ra, hồi hộp. "Chào cô bé ngày xưa". Dòng đầu tiên của bức thư viết thế. "Cô bé ngày xưa" đây là đầu đề bài thơ của cô. Bức thư làm quen của một chàng sinh viên đại học kinh tế (và từ đó, với anh cô là "cô bé ngày xưa"). Anh đang học năm cuối, muốn kết bạn với cô vì rất thích bài thơ ấy. Trước kia anh học trường của cô. Anh khoe là anh đã nhìn thấy cô rồi, một chiều ở trên ghềnh đá Nha Trang ngồi gảy bản "Aires Moriscos" em nhớ ra chưa. Này "cô bé ngày xưa". Cô cũng reo lên một mình "em cũng đã thấy anh rồi. Một khuôn mặt sau ghềnh đá... sự trẻ trung, trẻ con của một chàng trai hơn hai mươi hai tuổi". Vậy là từ đó Nhu Phong có thêm một người bạn, một người anh kết nghĩa thâm tình.
Cô gửi cho anh một chút heo may nhặt được khi lang thang giờ tan học. Anh gửi cho cô bài hát về nỗi nhớ trường xưa. Bài hát với những câu... "Mong sao em giữ mãi mắt xeo tròn tuổi mộng mơ... Mong sao em giữ mãi những vui buồn tuổi học trò...". Cứ thế, những cánh thư kết dần tình thân ái... Cô gửi chút sắc vàng của hoa điệp đầu hạ và thật bất ngờ, anh gửi cô lời hẹn: "Sẽ gặp nhau tại trường vào một buổi chiều cuối tháng sáu nhé".
Chúng ta gặp nhau khỏi cần giới thiệu vì anh đã thấy "cô bé ngày xưa" có mái tóc ngang lưng, còn cô cũng nhớ ký ức mùa hạ có một gã con trai đứng sau lưng cô miết cả tiếng đồng hồ chỉ để nghe những điệu nhạc guitar classique điêu luyện do bàn tay tài hoa của cô tạo nên. Cô không nhớ được giữa cô và anh đã nói những gì. Nhiều lắm, phải không? Chỉ có gió cứ vô tư và lá bàng cứ dấy lên mải miết. Mùa đông rồi đấy thôi!
"Anh thích mùa đông lắm, vì mùa đông có mưa và trong mưa có tà áo học trò". Dân kinh tế gì mà lãng mạn quá - Cô trêu chọc - Anh không thể thành công ngành kinh doanh khô khan lạnh lùng tính toán được vì tâm hồn cứ mãi treo ngược trên cành cây. Anh phì cười nhưng vẫn cố đọc nhỏ:
"Gió kể rằng: Có cô bé ngày xưa.
Hay nũng nịu thường đòi ăn buổi tối.
Hay khóc nhè và hay hờn dõi.
Mỗi khi mẹ mắng: Lạ lùng chưa?
Lạ lùng chưa, cô bé ngày xưa?
Nhu Phong tức quát:
- Em không thèm chơi với anh nữa. Anh lôi thơ em ra để giễu cợt em. Cắt xẹt.
- "Cô bé ngày xưa đã hết ương bướng". Em tuyên bố trong bài thơ rồi kia mà.
Gió làm cây lá xào xạc, khó giận anh quá.
... Anh hết rồi kỳ nghỉ. Lại những cánh thư làm dấu nối. Cô hồn nhiên kể cho anh nghe về mưa, về gió, về những ý thích rất... lạ lùng. "Em muốn đi trong mưa, đầu để trần để nghe mưa thì thầm, mưa mỏng manh rơi xuống người em. Kể cho em những điều thú vị lắm. Em thích ngửa mặt ngắm sao, cố hình dung những điều may mắn trong bức tranh mà vì sao xếp nên... Tình cảm hai người diễn ra tốt đẹp, trong sáng. Nó đáng yêu đến nỗi không ai nghĩ có điều gì mà có thể làm chia cắt được tình bạn giữa hai người. Nào ngờ... có một ngày Nhu Phong nhận được lá thư thứ mười, một lá thư như báo hiệu sự đổ vỡ tình cảm giữa cô và anh... chỉ vì một chút tự ái trẻ con. Nhu Phong còn nhớ rõ nội dung bức thư đó.
"Xa quá rồi, mưa - gió - trăng - sao thời mười sáu tuổi. Với em, tất cả chỉ còn lá quá khứ và cứ lặng lẽ trôi đi. Đọng lại trong em những gì? Em thơ mộng quá! Lãng mạn thì được vì nó mang đến cho người ta sự hy vọng những điều tốt đẹp. Còn thơ mộng thì không nên, mơ mộng tức là không tưởng, mà dễ làm cho người ta bi quan lắm. Em thường ngồi bên cửa sổ để khóc thương cho những lá vàng rơi? Vậy sao em không nhặt chiếc lá ấy? Có hiểu anh không?".
Cô không hiểu và không cần phải hiểu. Sao anh lại dám đem những điều suy tư vụn vặt mà cô kể cho anh nghe để anh lấy đó làm đề tài "lên lớp" cô cơ chứ? Bức thư đó cô nhét sâu dưới đáy hộp.
"Sao lâu rồi anh không thấy thư em hả "cô bé ngày xưa"? Em có còn khóc than chiếc lá không vậy? Mùa đông lạnh thật đấy nhưng em hãy bước ra ngoài mà xem, lửa từ những chiếc lá ấy sẽ truyền cho em hơi ấm. Mạnh dạn và can đảm lên em nhé. Và hãy trả lời câu hỏi này. Tại sao anh không nhận được thư em?".
Tại sao ư? Anh làm cô tự ái lắm rồi. Cô đã đặt bức thư ấy cuối đáy hộp kế lá thư thứ mười đáng ghét kia. Rồi từ đấy giữa anh và cô không còn một chút tin tức về nhau nữa. Khi kết thúc niên học đó, nhóm "Ngũ Long" chuyển sang trường mới. (Thư anh gửi theo địa chỉ trường nhờ chuyển cho cô).
Năm tháng trôi qua, giờ đây Nhu Phong mới nghiệm ra được rằng: "Người ta không thể khôn ngoan khi mình mười bảy tuổi". Có một câu thơ như vậy. Mà cô thì năm đó mới vừa tròn mười sáu tuổi. Cô không thể khôn ngoan, chỉ biết tự ái và giận hờn. Sự tổn thương đôi cánh vừa được bay vào bầu trời rộng lớn. Cô thật dại khờ ngây thơ và... trẻ con quá. Nếu giả sử bây giờ còn anh hai Rong Biển thì cô sẽ nói: "Cám ơn anh hai đã cho em lời khuyên hữu lý. Mà lời anh nói đúng chớ có sai trái gì đâu, tại sao cô lại giận hờn anh nhỉ? Chắc có lẽ ở lứa tuổi đó chỉ biết có lời khen và nghe những lời nói ngọt ngào...còn... sự chê trách đóng góp ý kiến nó như một viên thuốc đắng khó nuốt. Chẳng một ai thích để ngồi lắng nghe..." Nhu Phong ngồi thở dài, cho chiếc hộp vào tủ như để cất giấu đồ kỷ niệm hoa mộng một thời. Còn bây giờ nhiệm vụ của cô là tiếp tục soạn hành lý...
***
Chiếc bàn ăn hình chữ nhật, được bày biện thật sang trọng và đầy mỹ thuật. Những món ăn lần lượt được người giúp việc mang ra. Trong khi ngồi chờ đợi, ông Chấn Nam hỏi Trần bằng giọng đầy quan tâm:
- Công việc ở công ty vẫn bình thường chứ con?
Một câu hỏi quen thuộc mà ông Chấn Nam vẫn thường hay hỏi Trần, kể từ ngày ông trao quyền giám đốc cho anh để về nghi. Và câu trả lời của anh cũng giống như câu trả lời thường ngày.
- Thưa ba, công việc vẫn chạy đều.
Ông Chấn Nam gật đầu tỏ vẻ vừa
Tổng số: 39
Chia sẻ:Google Plus Twitter Facebook
BBCode:

Link:
Bạn Đã Xem Chưa ?

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61