DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Cái tội lớn nhất của chúng ta là đã khiếp sợ trước cái xấu và cái ác nhất là khi cái xấu, cái ác nắm quyền lực.
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
lấy ra con dấu, đóng vào bản hợp đồng chính và phụ. Bên Lâm Hưng cũng làm những hành động giống như anh. Thế là buổi ký hợp đồng đã diễn ra suôn sẻ tốt đẹp. Giữa hai bên đều cảm thấy hài lòng với cung cách làm ăn nhanh nhẹn, rõ ràng của nhau. Nhất là giám đốc Trần, anh rất hài lòng Nhu Phong. Cô đã không phụ niềm tin anh đã đặt trọn vẹn.
Ông Vĩ Giang nhìn giám đốc Trần bằng đôi mắt thán phục:
- Anh tìm đâu ra cô thư ký vừa xinh đẹp vừa thông minh lại tinh thông nghiệp vụ, đã thế cô thư ký của anh có lối trò chuyện duyên dáng không chê vào đâu được.
Giám đốc Trần hóm hỉnh nói:
- Tôi được ông trời thương mà ban tặng cô ta vào công ty tôi đấy.
Cả hai bên đều bật cười xòa làm Nhu Phong cả thẹn ửng đỏ hai gò má lên.
- Tôi có tài cán gì đâu mà ca tụng, làm tôi xấu hổ muốn chui xuống đất tìm chỗ trốn luôn.
- Cô trốn xuống đất rồi ai làm "gia sư bất đắc dĩ" cho tôi đây? - Ông Furugi chen vào góp vui câu chuyện.
- Thì ông...
- Tôi sao?... Chui dưới đất theo cô phải không?
- Không... ý tôi không phải thế. Tôi muốn nói là: thì ông... tìm một cô gia sư khác. Không chừng cô này còn hơn tôi về mọi mặt.
Ông Furugi chợt nhìn cô bằng ánh mắt chân thành thiện cảm.
- Mẫu người phụ nữ như cô là quá lý tưởng rồi làm sao có người nào hơn. Nhu Phong, cô có biết khi có một ai đó tiếp xúc cùng tôi họ đều có cảm giác giống như tôi là rất dễ chịu khi được trò chuyện cùng cô. Một người phụ nữ Việt Nam đại diện cho mọi cái đẹp.
- Cám ơn những lời khen ưu ái của ông đã dành tặng cho tôi.
- Ông Trần, giờ tôi phát hiện ra cô thư ký của ông còn có tính khiêm nhường nữa đấy.
Ông Furugi cười nói hóm hỉnh.
Giám đốc Trần chưa bao giờ có cảm giác là đi ký hợp đồng làm ăn lại có bầu không khí vui vẻ tự nhieen như thế này. Cả hai bên hình như đã thân thiết hiểu nhau tự bao giờ do người con gái làm nhịp cầu bắt nối. Trần mỉm cười vui vẻ trả lời ông Furugi.
- Càng tiếp xúc cô ta, ông càng phát hiện ra cô ta là hiện thân của mọi cá tính ở con người đấy. Vì thế ông đừng ngạc nhiên quá thế. Sẽ còn dịp để ông tiếp tục khám phá con người của cô ta, hãy tin tôi đi.
Ông Furugi gật đầu:
- Nghe ông nói thế, tôi vừa phát hiện ra thư ký của ông có nét đẹp làm bà chúa hoa hồng cũng phải ghen.
Giám đốc Trần đùa:
- Nhưng ông đừng quên hoa hồng có gai một, thì cô ta có gai gấp đến mười lần đấy.
- Ôi! Đến thế cơ à?
Cả ba người đàn ông cười vui vẻ. Bồi bàn bưng lên những thức ăn để cả bốn người ăn mừng cho việc ký hợp đồng suôn sẻ. Và lâu lâu bàn tiệc lại vang lên câu trêu đùa của ba người đàn ông dành cho cô thư ký trẻ xinh đẹp, dễ thương.
- Nhìn cô ta kìa, đôi má cứ nóng bừng ửng lên màu đỏ mãi. Trông mới đáng yêu làm sao. Và có lẽ trên đời này không gì đẹp bằng hỉnh ảnh người con gái dịu dàng mang gương mặt ửng hồng duyên dáng. Đó là nét đẹp đặc thù không thể thiếu được ở người con gái Việt Nam.
***


Ngừng chiếc xe hơi trước cổng một ngôi biệt thự khang trang, sang trọng, cánh cổng sắt được mở rộng cửa. Cho xe chạy thẳng vào garage, sau khi đậu xe an toàn xong, Phong Trần bước ra khỏi nhà để xe.
- Chào cậu chủ!
Phong Trần cũng vội mỉm cười như đáp trả thái độ lễ phép của cô giúp việc.
Bước đi trên con đường lát sỏi dẫn vào nhà Trần phải đi vòng qua khu hoa viên trồng nhiều loại hoa quý hiếm. Bao bọc xung quanh hoa viên là những đóa hoa hồng màu trắng kiêu sa, tinh khiết. Trần hít nhẹ hương thơm ngan ngát dễ chịu ấy vào đầy buồng phổi, rồi anh thở ra đầy sảng khoái. Người anh cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn sau một ngày làm việc vất vả khi đứng ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp yêu kiều. Cuộc đời đáng yêu, dễ thương hơn cũng nhờ vào sự đóng góp hương sắc của nhiều loài hoa dù có tên hay không có tên. Ai đó thật đúng khi ca ngợi "Hoa tô đẹp cho đời cuộc sống và làm cho con người càng thêm tin yêu hướng đến cái đẹp đích thực của cuộc đời". Bác Tám làm vườn trông thấy anh đi tới vội gật đầu chào.
- Chào cậu hai!
- Chào bác Tám. Hôm nay, hoa nở đẹp quá.
Chợt mắt Trần reo vui khi nhìn thấy bụi xương rồng của mình.
- Chà, cây xương rồng của con trổ đầy hoa, màu đỏ của chúng mới tuyệt làm sao. Ba mẹ con đi du lịch về biết chắc mừng lắm, bác Tám nhỉ? Năm sáu năm tốn biết bao công sức của con và bác ươm trồng giờ nở hoa thật không uổng công của ta đã bỏ ra vì nó.
Bác Tám làm vườn như có người tri âm, tri kỷ hồ hởi theo giọng của Trần:
- Còn lạ hơn nữa là "Phát tài" và "sum họp" cũng đều nở hoa một lượt cả. Chúng như báo hiệu nhà ta sắp gặp điềm lành gì đây?
Sực nhớ bác Tám gật gù thốt:
- Ông bà chủ đi du lịch vừa về đó cậu Hai.
- Thế à, để con vào trong chào ba mẹ. Tuần lễ nữa "hoa Quỳnh" nở phải không bác Tám?
- Đúng vậy, cậu.
- Bác cháu ta sẽ ngồi uống trà, ngắm hoa nở. - Trước khi đi vào nhà. Trần còn dặn với theo - Lúc ấy, nếu con có quên bác Tám nhớ nhắc con nghe. Giờ, con phải vào nhà đây.
Bác Tám mỉm cười nhìn theo dáng dấp cao to đầy đàn ông của cậu chủ đáng mến cho mất hút rồi mới thôi. Rồi bác cúi xuống tiếp tục công việc mình yêu thích, mà phải nói là say mê thì đúng hơn. Bác vui sướng khi thấy hoa nở tươi xinh, buồn khi thấy hoa tàn ủ rũ. Tâm trạng hạnh phúc hay buồn rầu của bác đều gắn liền vào hoa. Nếu như vắng xa công việc này, có lẽ đời bác Tám không còn gì là niềm vui của tuổi xế chiều.
Bước vào phòng khách, Trần thấy mẹ ngồi ưu tư, vòng ra sau ôm choàng đôi vai mẹ đầy âu yếm và hỏi bằng giọng quan tâm:
- Có chuyện gì mà mẹ trông buồn quá vậy, nói con nghe xem có giúp ích được gì cho mẹ không?
Bà Nam đưa tay kéo Trần lại mình, bà âu yếm nói:
- Còn ngồi đây rồi nghe mẹ nói. Khi mẹ đang du lịch ở Anh thì nghe bạn ba mẹ tức là nhạc mẫu tương lai của con gọi điện qua nói là con bé Ti Ti bỏ nhà ra đi vì phản đối cuộc hôn nhân với con. Mẹ lo lắng làm sao, Ti Tô.
Trần hôn nhẹ má bà Chấn Nam với cử chỉ đầy yêu thương tôn kính. Anh muốn dùng tình thương của mình để lấp đi nỗi lo lắng trong lòng mẹ.
- Cô bé đó đã hơn hai mươi tuổi, đã trưởng thành để có thể định đoạt tương lai số phận của chính mình. Tại bác Công Đạt quá nghiêm khắc, độc đoán, không lắng nghe cô bé ấy nói lên những tâm tư nguyện vọng của bnr thân nên cô đành bỏ nhà ra đi như muốn tỏ ra chống đối, thách thức trước sự nghiêm khắc, độc đoán của cha.
Bà Chấn Nam thở dài thườn thượt:
- Mỗi lần mẹ qua nhà Công Đạt thăm Ti Ti, thì thấy con bé rất chăm ngoan, lễ phép. Con không biết đâu Ti Tô, con bé đó có tài nấu ăn không thua gì những tay đàu bếp chính hiệu đâu nhé. Những món ăn mà con bé đó làm cho mẹ rất tuyệt, dùng rồi mà vẫn thấy thèm thấy muốn dùng nữa.
Sực nhớ lại câu nói chót mà Trần nói bà nghe chưa kịp vì anh nói quá nhỏ, bà Chấn Nam hỏi lại:
- Lúc nãy, con bảo hành động bỏ nhà ra đi của Ti Ti chỉ dành cho những cô gái bướng bỉnh, ngang ngạnh như ai hả. Ti Tô?
Bối rối. Trần nói:
- à. Không có gì quan trọng đâu. Mẹ cứ nói tiếp về cô vợ nhí của con đi.
Bà Chấn Nam hồ hởi nói tiếp:
- Mỗi lần mẹ qua bên chơi, con bé cứ quấn quýt bên chân mẹ, hết ríu rít trò chuyện rồi lăng xăng nấu món ăn ngon cho mẹ và Ngọc Lệ dùng.
- Cô bé đó có hỏi thăm gì con
Trực Tuyến
, Có : 1 khách viếng thăm , [3]CốcCốc, , [4]Google , [3]Bing ,

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61

pacman, rainbows, and roller s