XtGem Forum catalog
DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Người giàu không làm việc vì tiền. Người giàu làm việc vì cơ hội.
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
rát hài lòng trước thành tích học tập của cô.
- Nhưng tôi chỉ thích lái xe.
Lần đầu tiên giám đốc Trần chịu khó kiên nhẫn trước một cô gái... vô danh tiểu tốt.
- Cô không biết chứ, làm tài xế cực khổ trăm bề. Bất kể nắng mưa đêm ngày có khi xa nhà cả tháng trời để theo các nhân viên có nhiệm vụ đi giao dịch với khách hàng. Điều đó thật bất tiện cho phái nữ như cô. Vả lại, nghề đó không phát huy được khả năng cô đã học. Chỉ có chức vụ thư ký may ra mới xứng đáng với năng lực của cô thôi. Hãy tin tôi...
Nhu Phong lặng im suy nghĩ trước những lời phân tích khéo léo của giám đốc Trần. Nếu như cô cứ khăng khăng xin làm tài xế thì theo lời ông ta nói, công ty không cần. Vì thế nếu cô cứ bảo thủ quan niệm xin việc làm, thì trước mắt là cô phải tiếp tục lặn lội đi gõ cửa các công ty khác thôi. Nhưng chắc gì xin được việc làm theo như nguyện vọng của cô. Thôi thì việc trước mắt bây giờ cô đang cần việc làm ghê gớm... làm thư ký cũng tốt chứ sao... Dứt khoát với điều mình nghĩ xong. Nhu Phong cười nhẹ nói:
- Nếu ông cảm thấy tôi thích hợp với nghề thư ký và chấp nhận tôi vào làm việc thì tôi cảm ơn ông. Thú thật tôi cũng đang cần việc làm ghê gớm.
Trước cá tính thẳng thắn, kết hợp cùng đầu óc nhạy cảm của cô gái, giám đốc Trần có phần nào thích thú khi bên cạnh mình có một cô thư ký đầy cá tính mạnh và cũng thật lôi cuốn. Hy vọng cô sẽ vượt trội hơn so với Mỹ Quyên để giúp anh tốt hơn trong công việc.
- Tôi muốn cô bắt tay vào công việc ngay trưa nay. Cô không phiền chứ Nhu Phong?
- Không có gì phiền đâu, thưa giám đốc .
Giám đốc Trần khẽ nhíu nhẹ đôi mày rậm:
- Để hoàn thành tốt công việc, chúng ta cần phải hợp tác giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế tôi không muốn cô có lối xưng hô cách biệt nặng nề như thế. Hãy gọi tôi là Trần hay Hoàng Phong Trần cũng được cả. - Chợt Trần ngừng lời, anh cười hóm hỉnh rồi nói bằng giọng thật cởi mở chân tình như một người bạn mới quen biết nhau - Tên cô gắn liền chữ lót tên tôi. Tôi nghĩ cũng ngẫu nhiên trùng hợp nhỉ? Hồi nhỏ không biết nghĩ sao cha mẹ tôi lại đặt cho con trai mình cái tên đầy "gió bụi" như thế?
Nhu Phong hơi ngỡ ngàng khi thấy nét lạnh lùng của giám đốc Trần dường như biến mất, nhường cho nét hoạt bát, hóm hỉnh thật duyên dáng của người đàn ông. Nhưng thứ thật cả hai gương mặt của anh đều tạo cho cô sự thích thú riêng biệt, nét lạnh lùng nghiêm trang cho anh một cá tính rất đàn ông. Còn vẻ hoạt bát hóm hỉnh cho anh sự trẻ trung, phóng khoáng dễ tạo sự gần gũi cho những ai đối diện.
Giám đốc Trần đứng dậy rời chỗ ngồi.
- Này cô Phong. Cô có hứng thú cùng tôi đến chỗ gần đây không? Tôi muốn tặng cô món quà nhỏ coi như là tôi "hối lộ" để giúp tôi chiều nay đấy.
Nhu Phong bối rối.
- Tôi... tôi không dám nhận quà của ông đâu. Buổi đầu tiên đến nhận việc làm, tôi sợ mình không đủ khả năng sẽ làm ông buồn lòng. Nếu ông vui lòng bỏ qua hết lỗi lầm và tạo thời gian để tôi hoàn tất công việc thì đó cũng là món quà quý giá ông đã dành cho tôi rồi, ý tốt của ông tôi xin cảm ơn.
Nhìn Nhu Phong bằng ánh mắt nghiêm trang, rộng lượng, giám đốc Trần nói.
- Bây giờ tôi nhân danh là giám đốc của cô, ra lệnh cô đi theo tôi. Cô không được quyền từ chối, rõ không?
Thấy Nhu Phong còn đứng ngần ngừ, giám đốc Trần nói như quát.
- Này cá tính mạnh của cô biến đi đâu mất rồi. Tôi cố tranh thủ đưa cô đi rồi về lại công ty trong thời gian sớm nhất, để cô còn qua phòng quản lý nhân sự nghe Mạnh Thắng hướng dẫn cô chiều nay đi ký hợp đồng cùng tôi.
Nhu Phong riu ríu bước theo sau giám đốc Trần. Một giám đốc mà cô thấy, có nhiều năng lực và quyền uy trong cách nói nhưng lại chứa đầy sự nhân hậu, bao dung.
--------------------------------------------------------------------------------



Chiếc xe hơi màu cà phê sữa, sang trọng đỗ xịch trước cửa tiệm thời trang thật lớn. Giám đốc Trần mở cửa bước ra rồi vòng qua cửa bên kia mở giúp Nhu Phong. Cử chỉ anh thật dễ thương.
- Nào, mời "cô nương" bước xuống xe, tôi không dẫn cô vào "cửa tử" đau mà sợ.
Nhu Phong cười nhẹ, bước xuống:
- Cám ơn ông giám đốc .
- Này, tôi đã nói sao chẳng lẽ cô quên rồi nhỉ? Cho cô nói lại lần nữa.
- Ông thật khó tính. Được rồi. Tôi cảm ơn ông, ông Trần ạ.
- Chỉ tạm được thôi.
Vừa cùng giám đốc Trần bước vào cửa tiệm. Nhu Phong đã thấy một người đàn bà sang trọng bước nhanh ra mừng rỡ chào đón giám đốc Trần.
- Lâu quá không thấy giám đốc Trần đưa bà chủ ghé qua cửa hàng thời trang của tôi. Chẳng lẽ cậu chê cửa tiệm tôi rồi chăng?
Giám đốc Trần cười.
- Nếu tôi chê cửa tiệm bà thì cõ lẽ hôm nay tôi không trở lại làm gì. Bà nói quá chứ trong thành phố này có cửa tiệm nào hơn được tiệm "Thời trang bốn mùa" của bà Đỗ Ngọc.
Bà chủ tiệm cười tít mắt trước lời khen tặng của giám đốc Trần - Một khách hàng rất sộp của cửa tiệm bà.
- Mời giám đốc Trần bước vào lựa chọn, tôi có nhập về một số thời trang mới nhất đó.
*
Bà chủ tiệm bây giờ mới trông thấy Nhu Phong đứng sau lưng giám đốc Trần, bà chợt tròn mắt ngạc nhiên.
- Cô...
Nhu Phong hơi bối rối, cô đá nhẹ mắt trái và xua xua tay, bà chủ cửa tiệm như hiểu ý. Mọi cử chỉ của hai người diễn ra trong nháy mắt. Giám đốc Trần không hề hay biết, một phần anh cũng lo lơ đễnh ngắm những bộ quần áo treo xung quanh.
- Nhu Phong, ta vào lựa chọn thôi.
Nhu Phong bước đi vờ ngây người trước vẻ lộng lẫy của cửa tiệm thời trang và cô xăm soi từng tủ kiếng treo những kiều đồ thật đẹp, thật moden. Trang nhã có, kiểu cô có, lộng lẫy có. Và Nhu Phong đứng ngây người ra ngắm từng kiểu, từng kiểu... rồi cô bước tới tủ kiếng thấp hơn được kê gần đó. Choáng ngợp giữa vô số trang sức trâm cài, bông tai, dây chuyền, với những hột đá lấp lánh những màu sắc thật quyến rũ.
Thấy Nhu Phong đứng ngắm một cách thích thú, giám đốc Trần đến bên cô cười nhẹ.
- Cô thấy sao?
- Đẹp quá giám đốc Trần. Tôi chưa bao giờ bước vào cửa tiệm thời trang dù nhỏ chứ đừng nói lớn như thế này.
Giám đốc Trần cười thông cảm rồi anh ngoắc tay kêu bà chủ cửa tiệm đang đứng trò chuyện với khách hàng lại.
- Bà làm ơn lấy giúp tôi bộ vest nữ màu trắng kia đi.
- Cậu thật có mắt thẩm mỹ. Đây là hàng mới nhập về. Tuy hơi mắc nhưng nó thật sang trọng, quí phái rất hợp với phụ nữ làm việc trong công sở. Nếu kết hợp nó với sợi dây chuyền này khỏi chê.
Đưa tay đẩy cửa tủ kiếng, bà lấy ra sợi dây chuyền màu trắng có gắ những viên đá phát ra những tia màu ngũ sắc long lanh từ những đóa hoa mai thanh nhã.
- ồ, đẹp thật!
Giám đốc Trần buột miệng khen, và anh đưa tay chỉ đôi bông màu trắng cũng hình đóa hoa mai.
- Chúng là một bộ. Nhưng con gái tôi nó rất thích đôi bông này. Tôi dự định chỉ trưng bày, bao giờ bán sợi dây chuyền rồi tôi lấy cất nó. Nào ngờ cậu thích... thôi thì tôi để cậu.
Giám đốc Trần cười.
- Cám ơn bà đã nghĩ đến tôi. - Quay sang Nhu Phong anh nói - Nào, Nhu Phong, cô hãy thử bộ đồ này xem có vừa không? - Và Trần dưa sợi dây cùng đôi bông tai cho cô, anh nói - Xem chúng có vẻ rất hợp với cô đấy Phong.
Đưa tay càm lấy những thứ giám đốc Trần đưa, Nhu Phong ngần ngại.
- Ông làm tôi áy náy quá.
Trực Tuyến
, Có : 1 khách viếng thăm , [4]CốcCốc, , [7]Google , [3]Bing ,

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61