Old school Easter eggs.
DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi ra đi, và nó khiến kết thúc trở thành dễ dàng.
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
Ngạn Lâm cười tự giễu. “Mẫu Đơn, nàng nhất định là muốn đánh sao? Được, vậy Ngạn Lâm ta chiều lòng nàng.”
Phất tay áo, một hiệu lệnh vang lên, như thanh thúy xé tan bầu trời tĩnh lặng, lại quyết liệt như ngàn trận phong ba.
- Đánh!
Cả một đoàn quân như vũ bão ào đến, tiếng gào thét vang dậy cả góc trời. Màn mưa tên xối xả bắn đến. Đứng trên tường thành, Mẫu Đơn lên tiếng chỉ huy, khích lệ quân sĩ. Ánh mắt tinh anh đảo khắp cả đất chiến, bất chợt chạm phải ánh mắt của người nọ. Bốn mắt nhìn nhau nhưng chỉ là im lặng. Không ai nói câu gì, mà có chăng có nói cũng bị những tiếng ồn xung quanh lấn át. Chống cự đến tối, Ngạn Lâm nhìn bầu trời mà mặt trời đang dần khuất, lên tiếng rút quân, cắm trại ngay dưới chân thành.
Liền mấy ngày sau đó, Ngạn Lâm liên tục tấn công thành, không một chút sơ sẩy. Thế nhưng, dưới sức phòng thủ kiên cố cùng lối phản công quyết liệt không kém của Mẫu Đơn, Tây Nương thành vẫn nằm vùng an toàn.
Nhưng hôm trước có kẻ bí mật đổ độc xuống giếng nước làm một phần năm số binh sĩ trong thành vướng dịch bệnh. Mẫu Đơn âu lo nhìn đám binh sĩ, ra lệnh cách li, một phần ra lệnh người ra lén ra khỏi thành tim thuốc, tuyệt đối không được để lộ tin ra ngoài.
Mẫu Đơn cũng nhìn trời, bố trí canh phòng trên tường thành rồi xuống dưới. Vào phòng, nàng cởi bỏ bộ áo giáp nặng nề, rũ rũ mái tóc. Phó tướng đi vào, lên tiếng:
- Chủ tướng, người định như thế nào? Cứ như thế này không phải cách hay.
- Ám sát Vương gia. – Mẫu Đơn một câu nói làm kinh động người phía sau.
Phó tướng Đinh Thành nghe thế thì giật nảy mình, ra sức can ngăn nàng đừng làm chuyện dại dột. Vương gia thân thủ phi phàm, tuy Chủ tướng cũng không kém cỏi nhưng lại nói một câu “ám sát Vương gia” dễ dàng thế, lọt vào giữa doanh trại địch, nguy cơ mất mạng dễ như chơi, làm sao có thể liều lĩnh?
- Câm miệng, việc ta đã nói thì sẽ làm, đừng hòng ngăn ta.
Mẫu Đơn gắt nhẹ, mặc lên người bộ hắc y. Đinh Thành im lặng lui ra. Quen biết Mấu Đơn từ khi nàng còn nhỏ, hắn đương nhiên biết tính cách nàng ương bướng, đã muốn làm gì thì có trời cũng không cản được, hắn can ngăn chỉ là vô ích mà thôi.
Nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, Mẫu Đơn phóng ra khỏi phòng. Thân ảnh nhỏ nhắn như hòa lẫn vào đêm tối.
Bóng người đen thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm. Khá là dễ dàng, Mấu Đơn chẳng mấy chốc mà lẻn vào được lều trại của Ngạn Lâm. Trong lòng nàng dấy lên chút nghi hoặc, không lẽ lại dễ dàng như thế? Không thể, ít nhất phải cẩn mật một chút chứ? Chẳng lẽ Lâm Ngạn lại kiêu ngạo, tự tin đến mức này ư? Nhưng chưa để nàng giải đáp thắc mắc trong đầu, một trọng nam trầm ấm đã lên tiếng:
- Ta biết nàng sẽ đến, Mẫu Đơn.
Từ trong bóng tối, Lâm ngạn bước ra. Mái tóc đen dài suôn xuống. Sống mũi thẳng dọc dừa, đôi môi mỏng nhướn lên thành nụ cười nửa miệng, khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan tinh tế, là một soái ca trong ngàn soái ca.
Mẫu Đơn nhìn quanh, sau đó dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn kia, nhẹ nhàng nói:
- Ra ngoài đi, ở đây không tiện nói chuyện.
Ngạn Lâm bật cười. Mẫu Đơn vẫn là Mẫu Đơn, thú vị thật. Thử hỏi có ai lẻn vào doanh trại địch rồi nói câu đó với tướng địch không chứ?
- Được.
…….
Trên núi, ánh trăng rọi qua tàn cây chiếu xuống cả khoảng đất rộng. Mẫu Đơn cười:
- Chàng vẫn theo ta ra đây sao?
- Tại sao lại không?
- Không sợ ta làm gì chàng sao?
- Nàng có thể làm gì? – Ngạn Lâm cười nói.
Mẫu Đơn nhanh như cắt rút từ túi áo ra một con dao găm, lao đến. Ánh mắt không chút kiêng dè sợ sệt. Nàng không thể vì tình riêng mà như thế này mãi, còn biết bao nhiêu các binh sĩ khác, tính mạng họ cũng trông chờ vào tay nàng, nàng không thể.
Ngạn Lâm dễ dàng chụp lại được cổ tay Mẫu Đơn đang lao đến. Hắn vẫn cười, nhưng nụ cười biến thành thê lương đến kì lạ.
- Ngốc, nàng đã bao giờ thắng ta chưa?
Mẫu Đơn bặm môi, định thu tay về thì bị nắm chặt lại.
Nàng ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn thì thấy ánh mắt ôn nhu như nước của người nọ. Hắn nhìn nàng, trong mắt ngập tràn yêu thương cùng trân trọng. Hắn ngàn lần muốn nâng niu nàng như ngọc quý, muốn giữ nàng mãi trong vòng tay hắn. Nhưng thê thảm thay, nàng lại chính là một cơn gió, một con gió tự do. Giam hãm nàng một chỗ, nàng làm sao chịu nổi?
- Mẫu Đơn, ta đã nói nàng biết bao lần rồi. Lúc cuối cùng, phải ra tay thật nhanh gọn, không tình cảm, không cảm xúc, như vậy mới có thể thành công. Giống… như thế này này.
Ngạn Lâm cầm tay nàng đâm đến, khiến cho con dao găm Mẫu Đơn chưa buông cắm phập vào bụng hắn. Mẫu Đơn trợn mắt nhìn hắn, run rẩy giật tay về. Nàng… nàng vừa đâm hắn. Chính đôi tay này đây.
- Ngạn… Lâm…
Ngạn Lâm khó khăn gục xuống, bụng đã đẫm máu. Máu trào ra, ướt đẫm. Mẫu Đơn hoảng loạn, điên cuồng cố gắng bít lấy vết thường. Đôi mắt đã chực trào nước. Không, hắn không thể chết được, hắn không được chết. Chính hắn đã hứa sẽ mãi bên cạnh chăm sóc, bảo vệ nàng cơ mà. Nàng điên cuồng gọi tên hắn như một người mù mất đi vật dẫn đường, cuồng loạn tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối. Hắn nhìn nàng, cầm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy, cười tươi:
- Sao thế? Đừng khóc, nàng khóc thật xấu.
Từng giọt nước mắt đã tuôn ra, lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm. Mẫu Đơn òa lên khóc. Không, nàng không thể đánh mất hắn được, nàng không muốn.
- Trật tự nào. Mẫu Đơn, ta không sao.
Ngạn Lâm khó khăn nhả từng từ. Máu đã chảy nhiều lắm rồi, chắc hắn cũng chẳng sống lâu hơn được nữa, lúc nãy đã đâm trúng động mạch rồi. Chậc, cũng hay thật. Hắn mệt rồi, hắn mệt mỏi quá rồi. Mẫu Đơn, sống thật tốt. Nếu hắn buông tay tại đây thì nàng sẽ không phải chiến đấu nữa. Hắn chết, để nàng sống. Ha ha, kết quả cũng thật tốt.” Mẫu Đơn, không phải chính tay nàng muốn giết ta sao? Nàng đạt được mục đích rồi mà. Đừng khóc, nhìn nàng khóc ta đau lắm.” Nhưng hắn cũng không cố sức để nói được một câu dài như thế. Nhưng đến cuối cùng, hắn lại muốn hỏi nàng một câu, chỉ một câu thôi:
- Tại sao nhất thiết phải đến đây?
Đúng, tại sao nàng phải đến đây? Tại sao nhất định phải đối đầu với hắn? Tại sao đẩy cả hai đến bước này? Dùng chính đôi tay mình tàn sát chính người mình yêu?
Mẫu Đơn nghe vậy càng khóc lớn hơn. Dòng lệ nóng hổi lăn dài trên má.
- Chàng thật ngốc. Chàng nghĩ ta vui lắm khi làm như này sao? Chàng có biết cảm giác ở lại phía sau ngày ngày giờ giờ mong ngóng ngươi mình yêu thương khổ sở đến mức nào không? Cứ luôn tự hỏi nếu nhỡ như chàng một đi không bao giờ trở lại với ta nữa thì sao? Khi ta mất chàng mãi thì ta phải làm thế nào? Chàng có hiểu không? Mới nghĩ đến thôi, ta đã sợ lắm. Ta phải tận mắt nhìn thấy chàng thì tâm mới yên. Ta thà phải đối đầu với chàng rồi tự kết liễu mình để chàng sống yên ổn còn hơn ở nơi khuê phòng mà tâm mù mịt không biết chàng sống chết ra sao. Nhưng đến nước này, ta lại nhận ra tính mạng của ta không thể một đao kết liễu là xong. Ta còn biết bao quân sĩ dưới quyền. Tính mạng họ, niềm yêu thương của vợ con họ cũng nằm hết ở đây, ta biết làm sao? Ta biết rằng nếu một ngày nếu họ chết đi, vợ con h

ọ, những người yêu thương họ sẽ giống ta, sẽ đau khổ như khi ta mất chàng. Ta làm sao có thể nhẫn tâm thế? Ngạn Lâm, Ngạn Lâm, ta nợ chàng, cả đời cả kiếp này ta nợ chàng.
Ngạn Lâm nghe vậy thì sững sờ. Cô gái bé nhỏ của hắn… đã trưởng thành thật rồi, biết suy nghĩ cho người khác rồi. Bất chợt, một cơn đau dữ dội kéo đến. Ngạn Lâm nhíu mày. Ha, đến rồi, Mẫu Đơn, xin lỗi, ta đành thất hứa với nàng thôi. Hắn cố gượng cười, dùng chút sức cuối kéo nàng lại, khẽ nói:
Trực Tuyến
, Có : 1 khách viếng thăm , [1]CốcCốc, , [2]Google , [3]Bing ,

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61