Old school Easter eggs.
DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Mỗi người đều giàu có hay nghèo khổ phụ thuộc vào tỷ lệ giữa ước vọng và sự thỏa mãn của anh ta.
06-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
đàn ông tự xưng là bạn Trần hỏi ngược lại cô câu hỏi khiến Mộng Ngân ngẩn ngơ. Thực tế có đúng như điều cô nói không nhỉ?
- Tôi chấp nhận mọi hình phạt anh dành cho tôi. Miễn sao anh đừng công bố chuyện này trước báo chí, luật pháp. Ôi, thanh danh bao năm của cha tôi không thể vì đứa con gái nông nổi như tôi mà phá huỷ được. Tôi xin anh, tôi van anh, mọi chuyện tôi làm để tôi gánh chịu, nó không liên quan gì đến cha tôi.
Nghe giọng điệu ngập tràn hối hận của cô gái giàu sang, xinh đẹp, bao tức giận, ác cảm của Lữ Đông dành cho cô tan như cơn gió. Vì cô có thủ đoạn đến đâu thì vẫn là đứa con hiếu thảo. Điều đó chứng tỏ lương tri, cái thiện trong cô vẫn còn tồn tại.
Dứt lời Mộng Ngân ôm mặt khóc nức nở. Cô không còn che giấu được tâm trạng của mình, khi đối diện trước cô là một người đàn ông với cá tính vừa cương, vừa nhu đã thu phục được bản tính kiêu kỳ, cố chấp của một cô gái nổi tiếng giàu sang, uy quyền cứ ngỡ mình là cái rốn của vũ trụ.
Mới đây anh còn giận dữ vạch cái xấu của cô không chút nương tay. Thì giờ đây thấy người con gái vốn kiêu kỳ như Mộng Ngân ôm mặt. Và lòng tin của anh càng được củng cố hơn nữa, khi nghe lời nói chân thực xuất phát tự đáy lòng cô cất lên. Lữ Đông thầm nghĩ. Trên đời này mấy ai không mắc phải lỗi lầm, miễn sao họ biết cái sai và chấp nhận sửa chữa là đáng quý lắm rồi. Nghĩ thế, Lữ Đông thương cảm nói.
- Chẳng lẽ tôi nói oan, nên cô khóc sao Mộng Ngân?
Mộng Ngân đưa tay quẹt nước mắt, lúc này đây trông cô như mọi người con gái khác, dễ yêu với cử chỉ trẻ con khi đưa tay lau nước mắt. Và nó dễ thương bình dị đến mức làm xiêu lòng người đối diện. Đâu rồi vẻ cao sang, kiêu kỳ? Đâu rồi lời nói kẻ cả, chanh chua. Mà hiện thân trước Lữ Đông, người con gái đáng thương trong cử chỉ ăn năn, hối hận, đáng trách khi cô quá nông nổi dại khờ trong cách suy nghĩ, bồng bột trẻ con. Lỗi lầm cô gây ra còn quá mới mẻ, không thể một sớm một chiều mà dễ dàng xoá bỏ ác cảm trong cách suy nghĩ của anh cũng như bao con người khác.
- Không phải. Tôi khóc vì tôi sợ anh coi khinh tôi là người con gái không ra gì.
Lữ Đông cười nhẹ:
- Khi yêu ai cũng đều mù quáng cả. Giờ cô biết sai mà sửa chữa thì đáng quý lắm rồi. Chẳng một ai dám coi thường cô kể từ giây phút này. Trong đó có cả tôi.
Đôi mắt Mộng Ngân sáng long lanh.
- Anh nói thật không?
- Không bao giờ tôi nói gạt ai.
Bất chợt Mộng Ngân nhìn thẳng vào mắt Lữ Đông.
- Bấy lâu nay tôi vẫn thường nghĩ là mình yêu Trần say đắm, rằng không có điều gì ngăn cản được tình yêu của tôi. Suy nghĩ đó thật nông cạn, sai lầm khi giờ đây tôi chợt phát hiện ra mình không yêu Trần như bấy lâu nay tôi thường nghĩ. Giữa tôi và Trần không có chút kỷ niệm. Tính tình thì chẳng ai hiểu ai thì lấy gì mà có tình yêu. Anh hãy yên tâm, tôi sẽ cùng anh đến thành phố gặp Nhu Phong mà xin cô ấy tha thứ lỗi lầm.
Mắt Lữ Đông ngời sáng, anh đưa tay nắm lấy tay Mộng Ngân trìu mến nói.
- Tôi tin cô. Và tôi tin rồi đây cô sẽ gặp người đàn ông lý tưởng yêu cô bằng cả trái tim.
- Cám ơn anh đã tặng cho tôi lời chúc tốt đẹp.
* **
Trần kéo chăn đắp lên ngực cho Nhu Phong rồi mới bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa anh đã chạm ngay vào Mộng Ngân đang đứng nép sau lưng Lữ Đông. Không biết hai người đứng đấy tự bao giờ.
Trần gườm gườm.
Cô đến đây làm gì?
Mộng Ngân lí nhí trong miệng.
- Em đến thăm Nhu Phong.
- Hãy để Mộng Ngân vào thăm Nhu Phong. Tao với mày xuống căng tin bệnh viện có việc cần bàn.
Không đợi Trần phản ứng, Lữ Đông nắm tay kéo Trần đi.
Mộng Ngân đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt cô là hình ảnh Nhu Phong nằm đó xanh xao như không còn sức sống. Quanh Nhu Phong với những dây, những ống chằng chịt ở mũi, ở tay... Mộng Ngân thực sự không ngờ hành động nông nổi của cô gây ra đã hại một mạng người. Và cô cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong việc Nhu Phong hồi tỉnh lại. Vuốt mái tóc rối của Nhu Phong, Mộng Ngân nhẹ giọng độc thoại, cô tin dù trong vô thức Nhu Phong vẫn lắng nghe được những lời tâm sự giãi bày của cô.
- Nhu Phong, bây giờ cô nằm đây, không còn biết sự việc xảy ra chung quanh mình. Nhưng tôi vẫn tin cô có thể nghe được những lời tôi giải thích. Cô hãy giúp tôi lắng nghe đi để tinh thần tôi nhẹ nhõm thoải mái hơn. Nếu không tôi sẽ bứt rứt không yên suốt đời. Và có thể nếu cô một khi vĩnh viễn bỏ Trần ra đi vào cõi vĩnh hằng, Trần sẽ không bao giờ tha thứ lỗi lầm của tôi gây ra. Trong chuyện này Trần không hề có lỗi với cô, mà sự việc xảy ra đều do tôi sắp đặt và nhờ bàn tay người khác làm nên. Biết Mẫn Nhi là người yêu trước của Trần nên tôi tìm đủ mọi cách gây hiểu lầm trong cô bằng những tấm hình không có thực. Trước đây, lần đầu tiên gặp Trần với dáng dấp phong trần, oai nghiêm, cử chỉ lịch thiệp của anh đã làm tôi say đắm và tôi nghĩ bằng mọi cách phải có anh trong đời. Khi biết cô là vợ hứa hôn của Trần tôi ghen lên và thầm tự nhủ Trần không thuộc của tôi thì không bao giờ thuộc về một người con gái nào khác. Nói đến đây cô có thể hiểu tính tình trước đây của tôi kiêu ngạo đến cỡ nào. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang, từ thuở mới lọt lòng tôi đã mất mẹ nên không có người uốn nắn và dạy dỗ tôi trở thành một người con gái hoàn hảo cả sắc vóc lẫn tâm hồn. Cha tôi tuy rất thương yêu tôi nhưng người không có thời gian chăm sóc tôi vì mãi lo chuyện công ty. Tôi lớn lên mang nặng trong lòng mình nỗi tự hào, hợm hĩnh, kiêu căng. Lúc nào cũng tự cho rằng mình đẹp, mình giàu, mình hấp dẫn và đáng yêu. Nhưng từ khi gặp cô, ngay phút đầu tiên gặp gỡ cô xuất hiện với bề ngoài hết sức giản dị không trang sức, không điểm trang lộng lẫy như tôi. Tôi vẫn cảm thấy mình thua kém cô. Sự nhìn nhận và hãnh diện về bản thân tôi sụp đổ, tôi càng khổ sở hơn khi biết được Trần, người đàn ông tôi yêu thích nhất lại yêu cô say đắm và chuẩn bị thành hôn cùng cô. Tôi không thể chịu đựng được cảm giác bị thua cuộc, ngày càng ngậm đắng nuốt cay càng làm tôi phát điên lên. Tôi tìm cách phá hoại hai người... Nhưng sự việc tôi làm đã thành công rồi đó, sao tôi chẳng cảm thấy vui sướng, hân hoan? Bởi vì hành động tôi có chia rẽ hai người ra sao thì Trần vẫn một mực yêu cô. Trông đôi mắt Trần, tôi đọc được tình yêu anh ấy dành cho cô là tuyệt đối. - Nói đến đây, Mộng Ngân xúc động không ngăn được dòng lệ óng ánh rơi trên đôi má trắng hồng, mịn màng, tuyệt đẹp không chút phấn son điểm trang lộng lẫy - Cô hãy tỉnh lại, hãy một lần tha thứ cho tôi. Trần là người vô tội, Nhu Phong ơi, cô hãy tin tôi.
Từ nãy giờ cùng Lữ Đông đứng ngoài cửa lắng nghe những lời thổ lộ của Mộng Ngân, Trần không còn cảm thấy giận trách cô nữa. Lữ Đông nói đúng. Trong chuyện này phần nào lỗi cũng do anh gây ra dù trong vô thức. Đẩy cửa cả hai bước vào, Trần bước tới cạnh chỗ Mộng Ngân ngồi, anh chân thành nói:
- Mộng Ngân, cô hãy tha lỗi cho tôi.
Đưa tay quẹt nước mắt, Mộng Ngân ngơ ngác:
- Anh đang mỉa mai tôi đó phải không Trần?
Trần thẳng thắn:
- Tôi nói rất chân thật, vì bấy lâu nay tôi đã xử sự không phải với cô.
Mộng Ngân nhẹ giọng:
- Không! Hành động anh làm rất đúng, không có chút gì là sai
Trực Tuyến
, Có : 1 khách viếng thăm , [4]CốcCốc, , [2]Google , [2]Bing ,

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61