[Danh Ngôn] Cái tội lớn nhất của chúng ta là đã khiếp sợ trước cái xấu và cái ác nhất là khi cái xấu, cái ác nắm quyền lực.
hòn bi ve cũng mất một quãng trong khu rừng đầy sỏi đá này làm người tôi đau quá, đầu chỉ nghĩ được rằng mình sắp bị chúng nó bắt lại rồi đem đi làm thịt. Lăn tới một cái gốc cây lớn, tôi đã bị nó chặn lại, ê ẩm mà bò dậy, nhìn về phía sau thì những linh hồn đó vẫn đang ập về phía tôi không ngần ngại.
Cái cây nơi tôi ngã cũng đã đổ từ lâu và than cây cũng đã rỗng tuếch, chả làm được gì khác, tôi chiu vào thân cây, và bò theo gốc cây đi tiếp một cách run sợ. Tiếng thét của chúng đang tới gần, như một cơn gió, chúng lướt qua gốc cây như thể tôi đã chạy về phía trước rất xa vậy. Im lặng trong gốc cây và chờ đợi trong vô vọng, chúng đã đi xa, giờ là lúc tốt nhất để tìm cách tự mình thoát ra khỏi đây.
Không hiểu sao nhưng giờ thân cây mục này mục hơn trước, tôi cố quay mình lại để bò lại cái chỗ tôi đã chui vào để tìm đường tiếp nhưng bất lực. Vừa lúc xoay người lại được hướng cũ thì vỏ gỗ mục của than cây vỡ, tôi thụt xuống phía dưới, bám cũng không leo lên được, và rồi thì rơi xuống tiếp chừng năm, bảy mét nữa.
Người tôi đau ê ẩm, bụng đói vì nhịn cả tuần nay, tôi khao khát cả được thứ gì bỏ bụng nhưng đây là một cánh rừng u ám, khó mà có thứ gì dễ nuốt. Thế rồi thì từ dưới long đất, những sinh vật lạ như con giun đang cố mò lên mặt đất, chúng không như giun thường mà to như cái xúc xích Đức, dài cũng tới 30cm, toàn than tỏa ra một mùi hương khá cuốn hút.
Nội dung chap 4: Bất chấp mọi sự kinh tởm, anh ấy đã tự cứu được mình khỏi cái đói, nhưng để thoát được khỏi đây lại là chuyện khác. Anh ấy còn đến những đâu? Gặp những ai? Và đã làm những gì để cánh cửa tự do tìm đến mình?
Chap 4: Chết đi để được sống.
Chẳng thể nào mà dễ dàng bỏ quá cho cái đói vật lộn với mình thời gian qua, tôi rung mình nhặt một con lên, tay run run. Nhắm mắt lại cho thật chặt, tôi ngấu nghiến cắn liền lúc hai cái rồi nhai lấy nhai để, cũng lạ thay loài vật này không giống như những thứ giun khác, không nhây nhết, bẩn tưởi. Thịt của chúng khá nạc, hơi dai và hơn nữa lại rất thơm. Đất ở đây khá ẩm ướt, chắc cúng vì thế mà chúng ngoi lên khỏi mặt đất để hít thở. Chả băn khoăn gì nữa, tôi nhặt lấy cả vài con cầm tay đi đường phòng khi đói, khi bí thế này có còn hơn không.
Vẫn mang trong mình một mong ước dời khỏi đây, dời khỏi cái nơi cô quạnh, tối tăm ghê rợn này. Lại một lần nữa phải bất chấp tất cả, tôi đứng lên và tiếp tục đi về phía trước dẫu biết rằng chẳng có nơi đâu là tốt đẹp.
Lê đôi chân mệt nhoài ở cái nơi chẳng thấy đâu là phương hướng, tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng hơn. Và rồi thì lại là gì đây? Bước thêm bước nữa thì đã là biển nước mênh mông rồi, nước đục ngầu. Tôi cũng chẳng có ý định bơi đi tìm về với sự sống nữa, dưới nước lúc này bỗng sang hẳn lên, những linh hồn lang thang cứ bơi lòng vòng dưới đó như thể chờ tôi nhảy xuống để lôi tôi đi vậy.
Tủmmmmmmmm. Rồi vùng vẫy hồi lâu, rồi uống no một bụng nước, rồi chèo thật mạnh để nhanh chóng sang tới bờ bên kia. Nước đang xoáy mạnh hơn và bất thần lôi tôi xuống, đôi mắt như nhòe đi vì nước, hơi thở lệnh nhịp, đó có lẽ là tất cả những gì tôi biết về mình trước khi chết.
* * *
Cái áo còn đang ướt, những tiếng nói xì xào bên tai làm tôi tỉnh lại, tôi chưa dám mở mắt ra vì chẳng biết mình đã bị đưa đến đâu nữa. Nhưng tôi cảm nhận được cái gì dưới lưng tôi, là đệm đây mà. Tôi đã được trở về là chính tôi rồi hay sao? Vậy là chẳng có lý do gì để mà không mở mắt ra cảm nhận nữa. Người ta đã đưa tôi vào bệnh viện, người nằm bênh cạnh tôi ở giường bên kia chính là Jone. Tôi đã nằm đây hơn tháng, tôi đã bất tỉnh sau khi ngã xuống hố và cứ như vậy cho đến bây giờ.
Nhưng rồi thì tôi cũng khôg khỏi lo lắng cho chính mình. Vẫn là cái bóng ấy, vừa rồi còn đứng ngay cửa phòng kia mà, hắn mờ nhòa lắm.
Vài ngày sau khi xuất hiện, người ta đã đưa tôi trở về ngôi nhà mà một tháng trước tôi vẫn sống ở đó. Giờ thì lại khác, những linh hồn vẫn đeo bám tôi, nhằng nhẵng, phá đám giấc ngủ tôi hằng đêm. Tôi có thể thấy họ, những người ngày trước đã từng sống trong khu phố này, họ vẫn ở đây, vẫn sinh hoạt trong ngôi nhà trước đó họ từng ở. Linh hồn những đứa trẻ lang thang khắp nơi, chẳng ai nhìn thấy chúng ngoài tôi cả.
Chap sau: Dù đã đựoc về với gia đình nhưng một vấn đề mới là anh ta đã trở nên “Thiên nhãn thông” và điều đó đã thay đổi cuộc đời anh ấy