Tuyện tập truyện cười vova – P3
Một thành viên trong phái đoàn hỏi Vôva:
- Cháu thích miếng sôcôla hình cô bé hay hình cậu bé?
Vôva nhanh nhẹn trả lời:
- Cháu thích hình cậu bé ạ vì như thế thì cháu được hơn một mẩu sôcôla con mà ở các cô bé không có.
*
* *
Vôva dắt em đi vào một siêu thị, chọn một bịch băng vệ sinh phụ nữ rồi mang ra quầy tính tiền. Lấy làm lạ, cô thu ngân nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, rồi không nén nổi tò mò, cô hỏi.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu lên tám. – Vôva đáp.
Cô thu ngân hỏi tiếp:
- Thế cháu có biết thứ này để làm gì không?
- Cháu không rõ lắm. Nhưng thứ này không phải để cho cháu, mà cho thằng em cháu. – Vôva chỉ tay vào đứa em đi bên cạnh.
- Cho em cháu? – Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng thế. Nó lên bốn tuổi. Chúng cháu xem trên tivi và thấy người ta nói rằng, nếu sử dụng thứ này, có thể bơi và đi xe đạp. Mà nó thì lại chưa biết cả hai thứ ấy…
Vova và câu hỏi dành cho cô giáo
Trong giờ học, cô giáo muốn phát triển trí tưởng tượng và khả năng cảm nhận của học sinh nhỏ tuổi; cô đưa ra mấy câu hỏi như sau:
- Các con hãy nghĩ xem, cái gì màu xám và rất là cứng?
- Bê tông ạ!
Cô giáo:
- Giỏi quá. Nhưng mà nó còn có thể là nhựa đường nữa, thế còn cái gì màu vàng, và ở trên cánh đồng?
- Con bò ạ!
- Đúng rồi! Nhưng còn có thể là đống rơm nữa,
Vova lẩm bẩm, từ phía cuối lớp:
- Hmmm…
Cô giáo:
- Em đứng lên ngay.
Vova:
- Thế em hỏi một câu được không?
Cô giáo thận trọng:
- Em thử nói đi!
- Thế cái gì trước khi cho vào miệng thì nó cứng, thẳng và khô ráo, còn sau khi ra khỏi miệng thì nó mềm nhũn, cong queo và ướt nhem?
Cô giáo đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, tiến thẳng đến tát rất kêu vào mặt Vova.
Vova xoa xoa má:
- Đúng rồi! Nhưng nó còn có thể là kẹo cao su nữa!
Khi bóc đề thi
Trước thầy bắt đầu bóc đề và đọc câu hỏi, Vova hỏi Peter:
- Sao? Đã sẵn sàng tinh thần chưa?
- Rồi, nhưng… dài quá!
- Thì cậu chỉ cần nhớ những ý chính quan trọng thôi, ai bảo học thuộc lòng.
- Đâu có học thuộc lòng, mình chép vô cuộn giấy để “quay”. Kẹt cái dài quá.
Khi thu bài
Hơn một tiếng làm bài thi, Vova và nhiều bạn khác đã phải “cắn bút”. Thầy giáo muốn an ủi, nên nói với mọi người:
- Thầy ra đề toán này làm các em vất vả quá phải không?
- Thưa thầy, chúng em chỉ áy náy là thầy sẽ vất vả với một số định luật mới được phát minh trong bài kiểm tra, chứ bọn em thì không sao ạ! – Vova nhanh nhảu.
Trên đường về nhà
Thấy Vova yên lặng khác thường, Mary ngạc nhiên hỏi:
- Sao bồ có vẻ thất thần vậy?
- Hôm nay tớ có kiểm tra, nhưng tớ phải nộp lên tờ giấy trắng!
- Chắc là không học bài nên phải nộp giấy trắng chớ gì.
- Đâu có đâu, hôm kia tớ mơ là nghe thầy nói ai cóp sẽ bị “zerô”, còn ai bắt quả tang bạn mình quay cóp sẽ được thưởng điểm 10. Cho nên hôm qua tớ không thèm học bài, để ngày này ngồi canh xem có ai quay không cho khoẻ, nào ngờ…
Bài văn gây sốc của Vova
Đề bài: “Mỗi con người đều có một năng lực đặc biệt, em có thể tìm năng lực đặc biệt đó của bản thân không? Hãy lấy ví dụ”.
Bài làm: Em có khả năng tiên đoán trước sự việc chính xác 100%. Ví dụ như em biết kỳ thi này em… sẽ trượt!
Lời bình: Nếu đánh trượt cu cậu => hoá ra cu cậu đoán đúng => mà đoán đúng thì phải cho đậu => nhưng cho đậu thì hoá ra đoán sai… Thật khó cho các thầy!
Nhưng, nó “đòi” dữ quá. Không biết làm sao, anh bật hát: “Đôi bồ câu trắng bay về đâu?”
Rồi nghiêng mông, phát ra hai tiếng: “Chít, chít”.
Chưa hết, nó còn “đòi” nữa. Bí quá anh lại hát tiếp: “Đôi bồ câu trắng bay phương nào?”
Rồi nhẹ nhàng nghiêng mông: “Chít, chít”.
Bỗng cô gái ngồi cạnh lên tiếng:
- Thả đại cả bầy luôn đi, thả từng đôi một đến bao giờ mới hết?
Cả lớp đang chăm chú nghe giảng, thầy giáo đang say sưa… bỗng một tràng “pháo” ròn tan vang lên. Thầy giáo quắc mắt:
- Ai?
Lớp trưởng Vova nói ngay:
- Thưa thầy anh Joe “đánh rắm” đấy ạ!
- Hỗn! Vova đâu, lấy sổ ra cho nó 2 điểm.
- Thưa thầy, cho vào môn nào ạ?
Thầy giáo suy nghĩ hồi lâu rồi phán:
- Cho vào môn ngoại ngữ.
- Thưa thầy cho vào mục nào ạ?
Thầy giáo còn đang ngắc ngứ thì Vova nói ngay:
- A, em nghĩ ra rồi. Mục kiểm tra miệng.
Giờ họa, cô giáo dạy các em học sinh lớp hai vẽ trái tim. Cô vẽ mẫu trên bảng xong rồi quay xuống:
- Các em vẽ đi!
Cả lớp bắt đầu vẽ. Riêng Vova không vẽ. Cô giáo hỏi:
- Sao em không vẽ?
- Thưa cô – Vova trả lời – Cô vẽ còn thiếu.
- Thiếu cái gì?
- Áo quần.
- Sao vậy?
- Ở nhà lúc ngủ dậy, em nghe ba em nói với mẹ: “Trái tim của anh ơi, anh mặc áo quần cho em nhé!”
*
* *
Lần nọ, Vova nằm mơ thấy mình trở thành một ông hiệu trưởng. Trong một buổi nói chuyện với học sinh, ông nói:
- Các em phải biết một điều, đức là cái gốc của con người. Con người có thể thiếu tài nhưng không thể thiếu đức. Xã hội tồn tại được là nhờ vào cái gốc, tức là cái đức. Tài có thể ví như cái áo, đức ví như cái quần. Không bận áo ở trần còn coi được, nhưng mặc áo mà chẳng bận quần thì khó coi ghê lắm.