XtGem Forum catalog
DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Con người thường bán thờigian để kiếm tiền rồi lại dùng tiền để giết thời gian.
07-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
Beau - chú chó xù 6 tuổi màu vàng mơ - là người bạn đồng hành của bố tôi. Mỗi khi rảnh rỗi, bố tôi sẵn sàng nằm bò xuống sàn nhà nhìn Beau và chơi ú oà với nó, hoặc bố sẽ ném những món đồ chơi của Beau để nó chạy đi nhặt - đó là trò mà nó rất thích. Đôi khi bố và
Beau chơi... đuổi nhau vòng quanh nhà. Không ngày nào là bố không cho Beau đi dạo, và thỉnh thoảng bố lại cúi xuống xoa đầu nó.

Nếu bố mẹ tôi cùng đứng ngoài sân nói chuyện với ai đó thì chắc chắn bố sẽ bế Beau trên tay. Lúc Beau sủa loạn xạ khi có chuyện gì bất thường hoặc có khách đến nhà, bố sẽ vỗ nhẹ nhẹ lên đầu nó và nói nhỏ: “Nào, Beau, ổn cả mà”. Thậm chí, mỗi khi cả gia đình chúng tôi đi thăm nhà ai đó, bố cũng cho Beau đi cùng và lúc đến nơi, bố để Beau ngồi bên cạnh, cứ một lúc lại xoa lưng cho nó một cách nhẹ nhàng.

Còn lúc trên ôtô, nếu bố không phải lái xe thì chắc chắn Beau sẽ có một chỗ trong lòng bố rồi! Và mỗi buổi đêm thì Beau chẳng chịu ngủ ở đâu khác ngoài vị trí dưới chân bố.

Bởi thế, trong nỗi đau đớn của mình, chúng tôi không thể không nhận thấy cả nỗim đau đớn của Beau khi bố tôi bất ngờ mất vì bệnh tim. Beau đi tìm bố khắp nơi. Nó vào từng phòng trong nhà, đôi mắt nhỏ sáng dõi khắp phòng như thể cố kiếm xem bố có thể nấp ở đâu.

Mỗi lần có ai mở cửa, Beau chạy ào ra ngoài, đầu quay từ bên này sang bên kia, chạy khắp quanh vườn, quanh phố, như thể nó hy vọng bỗng nhiên lại nhìn thấy bố tôi đang cắt cỏ hoặc ngồi chơi trên chiếc ghế trong vườn nhà hàng xóm. Mỗi tối, Beau vẫn nằm ngủ ở chỗ cũ trên giường, nhưng nó tỉnh dậy nhiều lần và luôn nháo nhác nhìn quanh xem bố đâu.

Vài tuần sau đó, mẹ tôi đi thăm họ hàng. Chúng tôi động viên mẹ đi, vì cho rằng mẹ cũng cần được khuây khoả. Tôi và anh trai sẽ ở nhà trông Beau khi mẹ đi vắng. Nhưng ngay đêm đầu tiên mẹ đi thì chúng tôi đã gặp vấn đề: Beau không chịu ngủ. Có lẽ nó buồn vì cả mẹ cũng không có mặt trong nhà nữa.

Beau cứ đứng ở cửa, sủa váng lên đầy hy vọng mỗi khi nghe thấy tiếng ai đó đi qua. Tôi bèn nghĩ ra một cách. Tôi lục phòng bố mẹ xem có thứ gì đó quen thuộc để đặt cạnh Beau cho nó ngủ. Và tôi tìm ra một chiếc áo sơmi của bố. Tôi đặt chiếc áo gần chỗ của Beau, ngay trên giường bố mẹ.

Ngay khi nhìn thấy chiếc áo, Beau nhảy lên giường, gí mũi vào ngửi. Nhưng cũng gần như ngay lập tức, nó lùi lại và nhìn quanh bằng ánh mắt tìm kiếm. Thỉnh thoảng, nó quay lại nhìn cái áo như dò hỏi, rồi cáu kỉnh chạy khắp như để tìm bố mẹ tôi. Vậy là tôi đành
cất chiếc áo đi.

Phải gần nửa năm sau, Beau mới dần bình tĩnh trở lại, không còn đi khắp nơi tìm bố tôi nữa. Và dù rõ ràng nó không còn là chú chó vui vẻ vô tư lự như chính nó trước đây, nhưng Beau đã chịu ngủ yên dưới chân giường mẹ tôi.

Có lẽ Beau, cũng như mẹ tôi, cũng như chúng tôi, đều hiểu rằng không người nào có thể hoàn toàn thay thế một người khác trong cuộc sống này, nhất là một người đã để lại dấu ấn yêu thương quá lớn trong cuộc sống chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải học cách đi tiếp.
Tổng số: 1
Chia sẻ:Google Plus Twitter Facebook
BBCode:

Link:
Bạn Đã Xem Chưa ?

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61