Pair of Vintage Old School Fru
DDTRUYEN.YN.LT
Cộng Đồng Mê Truyện
DDTRUYEN - DienDanTruyen
DdTruyen.Yn.Lt Là Forum Mới Mở Dành Riêng Cho Những Người Thích Đọc Truyện . Hãy Tham Gia Để Chia Sẻ , Đọc Truyện !!!
Đăng kí Thành ViênQuên Mật Khẩu?
[Danh Ngôn] Tiền dùng đúng, tiền hiền như Phật. Bạc sài lầm, bạc ác hơn ma.
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
một nụ hôn thật dịu dàng lên làn môi mềm mại, đáng yêu của Vi. Nụ hôn khiến Vũ như muốn tan chảy, Vũ thấy người mình nóng hơn, Vũ muốn ôm Vi vào lòng thật chặt để cảm nhận hơi ấm của Vi đang truyền sang mình.
Nhưng rồi…. lương tâm và lý trí của Vũ không cho phép mình làm điều đó. Vũ sực tỉnh… mình… mình đang làm cái gì thế này ? Không phải mình không thích phụ nữ sao ? Vậy… vậy mình vừa làm gì với Vi vậy nè trời ? Mình đúng là điên thật rồi ! Không phải… không phải… nhất định là do khung cảnh hôm nay quá lãng mạn nên mình mới phát sinh những hành động kỳ lạ như thế ! Đúng vậy ! Nhất định là thế rồi ! Được rồi, ngày mai mình sẽ trở lại bình thường và sẽ không bao giờ đưa cậu ấy đến những nơi như vậy nữa ! Ừm… cứ quyết định vậy đi ! (Tác giả: Hic… tội nghiệp Vi quá đi mất)

“Ưm… đây là đâu thế nhỉ ?” Vi mơ màng nhìn xung quanh “À đúng rồi ! Đây là nhà bà !”
Như chơt nhớ ra điều gì, Vi bật dậy, mặt bỗng trở nên đỏ gay “Hôm qua… hôm qua… mình nằm mơ thấy mình… mình và Vũ hôn nhau… A a a a… sao lại mơ như vậy được chứ ? Xấu hổ quá đi mất ! >_<

“Cậu thức rồi à ?” Đột nhiên Vũ lên tiếng làm Vi giật thót cả mình

Mặt vẫn đỏ, Vi quay qua nhìn Vũ cười gượng gạo “Ừm… chào buổi sáng…”

“Sao mặt cậu đỏ thế ? Cậu sốt à ?” Vũ lại áp trán mình vào trán của Vi

“Tớ… tớ… vẫn khỏe mà” Nhưng lần này Vi không đẩy Vũ ra như lần trước nữa mà chỉ biết ngồi yên bất động, mắt nhắm chặt, còn mặt thì đỏ như chưa từng được đỏ…

Phản ứng kì lạ của Vi khiến Vũ chú ý… cậu ấy sao thế nhỉ ? không phải sốt nhưng mà… biểu hiện của cậu ấy lúc này thật sự… thật sự rất đáng yêu… Rồi ánh mắt của Vũ… một cách vô thức… chuyển xuống ví trí thấp hơn… nơi làn môi đang mím chặt… nó làm Vũ nhớ đến nụ hôn tối qua… sao hôm nay nó lại cũng thu hút thế nhỉ ? Vũ lại muốn hôn lên làn môi đó… một nụ hôn dài hơn… mãnh liệt hơn… Khoảng cách giữa 2 người đang càng lúc càng gần… gần đến nỗi Vũ có thể cảm nhận được cả hơi thở của Vi…

A a a… Mình điên thật rồi ! Vũ bỗng nhiên đứng phắt dậy và quay lưng đi ra cửa như để tự kiềm chế bản thân không làm chuyện gì tội lỗi….

“Hôm nay tụi mình sẽ phụ bà hái trà… cậu chuẩn bị nhanh nhé… tớ chờ ở ngoài !”

Vi vẫn ngồi ngẩn ngơ… chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra… lúc nãy… có phải do mình tưởng tượng không nhỉ ?
————————————–
“Này, em mệt thì vào nghỉ đi để anh làm nốt phần còn lại cho”

“Tớ… à… em không sao ! Em có thể làm tiếp được mà !”

“Thằng Vũ nói đúng đấy cháu ! Có thai không nên phơi nắng nhiều, nhất là lúc mặt trời đang đứng bóng như thế này !” Cụ Ngạn lên tiếng

“Bà ! Bà cũng vào nghỉ đi ! Dù sao cũng sắp xong rồi ! Cứ để đấy cháu làm luôn cho”

“Cháu cứ để bà làm, haizzz… nếu bác Phan hay thu hoạch thuê giúp bà không đổ bệnh ngay lúc đang mùa thu hoạch thế này thì bà cũng không để mấy đứa phải cực khổ như thế. Mấy đứa giúp bà như thế này là bà biết ơn lắm rồi !” cụ Ngạn ủ rũ

“Bà ! Sao bà lại nói vậy ! Giúp được bà tụi con cũng vui lắm đó nha ! Được học hỏi cách thu hoạch trà lại còn được vận động nữa, thế thì còn gì bằng” Vi quay sang Vũ tươi cười “Đúng không anh ?”

“Hả ? À… vợ anh nói chuyện gì cũng đúng cả !” tuy hơi sửng sốt một vài giây nhưng rồi Vũ nhanh chónh lấy lại vẻ bình thường. Lúc đầu, chính Vũ là người bắt Vi phải đổi cách xưng hô nhưng khi nghe Vi gọi Vũ bằng anh thì quả thật… không quen chút nào, Vũ có cảm giác nếu Vi cứ tiếp tục xưng hô như thế này thì chắc chắn Vũ sẽ không thể phản đối bất kì lời nói nào của Vi được nữa, cả mà chỉ biết răm rắp nghe theo thôi… haizzz… từ khi nào mà mình trở nên yếu đuối thế này… thật chẳng giống mình chút nào…

“Haha… 2 cô cậu này nói chuyện ăn ý quá nhỉ ? Không làm vợ chồng thì quả thật rất đáng tiếc đó !” cụ Ngạn nheo mắt cười

Nghe cụ Ngạn nói thế Vi có phần hơi ngượng ngùng, lén ngước nhìn xem phản ứng của Thiên Vũ… vẫn bình thường… hơi buồn một tẹo nhưng không sao, không phải đây là kết quả đã dự đoán được từ trước rồi sao ? Và vì… mình đã hứa sẽ không tham lam nữa nên được ở bên Thiên Vũ như thế này thì cũng đã vui lắm rồi… “ừm không sao cả !” Vi tự an ủi mình (Tội nghiệp… con gái ngoan T__T )
—————————————-
“Tạm biệt bà ! Khi nào rảnh tụi cháu nhất định sẽ lại đến thăm bà, bà nhớ giữ gìn sức khỏe nha bà !” Vi cầm tay cụ Ngạn như không muốn buông ra

“Được rồi ! Cháu đừng lo ! Bà biết mà ! Bà còn phải đợi cháu chắt của bà ra đời nữa chứ, bà làm sao mà ngã bệnh được” cụ Ngạn cười nhân hậu “Cháu đang mang thai, phải cố gắng ăn nhiều vào cho có sức khỏe, giờ cháu phải ăn cho 2 người lận đấy”

“Dạ… cháu biết rồi…” 2 bà cháu đã bắt đầu rưng rưng…

“Thôi ! 2 bà cháu cứ như thế này thì đến chiều cũng chưa chia tay được” Vũ không chịu nổi cuối cùng cũng phải lên tiếng “Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào anh cũng có thể đưa em lên đây thăm bà mà !”

“Ừm… vậy cháu về đây… tạm biết bà !”

“Tạm biệt bà”

“Khi nào rảnh nhớ đến thăm bà nhé !” cụ Ngạn nói với theo khi cả 2 đã đi được 1 quãng

“Dạ… nhất định rồi !” Vi vẫy vẫy tay chào tạm biệt cụ Ngạn

“Vi này, trước khi về mình ghé quá đây uống trà một lát nhé !”

“Được… mà từ trước giờ tớ đâu thấy cậu uống trà đâu… sao giờ tự nhiên có nhã hứng đột xuất vậy ?”

“Vì ở đây có một trà quán rất đặc biệt… đi đi rồi sẽ biết !” Vũ nháy mắt tỏ vẻ bí hiểm
Đó là một ngôi nhà nằm ở chân núi, kiến trúc khá đặc biệt, một ngôi nhà nhỏ xinh theo phong cách cổ điển . Nhưng điều đặc biệt của nơi này đó chính là được phủ kín bởi các loại cây dây leo chằn chịt, nhìn vào như thể ngôi nhà được làm bằng dây leo vậy, vô cùng lạ mắt. Bên trong thì lại được trang trí theo phong cách quý tộc phương tây với toàn bộ vật dụng và bàn ghế đều màu trắng và được tô điểm thêm bằng đủ loại cây kiểng khiến cho không gian chỉ đồng bộ 1 màu tưởng chừng như đơn điệu mà lại không hề đơn điệu một tí nào.

“Đẹp chứ ?” Vũ quay sang hỏi Vi khi cả 2 đã ngồi vào ghế

“Ừm… rất đẹp ! Thật không ngờ nơi này lại tồn tại một trà quán đẹp thế này !” Vi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên

“Đó vẫn chưa phải là điều đặc biệt nhất ở đây đâu !” Vũ lại cười bí hiểm

“Mời anh chị dùng trà !” Rất nhanh, người phục vụ đã mang trà đến cho cả 2 thưởng thức…

“Ủa ? Sao hôm nay không thấy ông chủ nhỉ ?” Vũ thắc mắc

“À… ba tôi do sức khỏe có chút vấn đề nên tạm thời giao nơi này lại cho tôi quản lý”

“Vậy à ? Vậy cho tôi gửi lời chút ông ấy sớm hồi phục sức khỏe nhé !” Vũ tỏ vẻ tiếc nuối như vừa bỏ lỡ một cái gì đó

“Vâng… cám ơn anh ! Tôi nhất định sẽ chuyển lời này đến ba tôi !” anh phục vụ tươi cười “Mời anh chị thưởng thức, tôi xin phép…”

“Ngộ thật nha ! Mình vẫn chưa gọi mà anh ta đã mang ra rồi, quán này chỉ có mỗi 1 loại trà này thôi hả ?”

“Ừm đúng rồi ! Loại trà này là do chính ông chủ đặc chế ra đó, cậu uống thử đi !”

“Ừm…” Vi đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm. Quả thật loại trà này đặc biệt thiệt nha, khi vừa uống vào thì cảm thấy hơi chát nhưng khi nuốt vào cổ họng lại cảm nhận được vị thanh ngọt và hương thơm rất dễ chịu. Nó làm Vi có cảm giác như quên hết mọi mệt nhọc và thư giản đầu óc.

“Thật dễ chịu !” Vi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác như đang
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
được ở trên chín tầng mây

“Rất ngon phải không ? Người tạo ra nó cũng rất đặc biệt đấy !” Vũ mỉm cười

“Cậu thân với ông chủ ở đây lắm hả ?”

“Ừm… ông ấy nói chuyện rất thú vị, tớ rất thích nghe ông ấy kể chuyện… về con người… về cuộc sống… về những kinh nghiệm mà ông ấy có được, nó giúp tớ ngộ ra rất nhiều điều nên những lúc cảm thấy mệt mỏi, tớ thường đến đây…”

“Có vẻ như…” Vi ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi

“Cậu định nói gì thế ?”

“Hả ? À… tớ đang nghĩ… tụi mình đã gắn bó với nhau suốt 10 năm, tớ nghĩ tớ đã biết rất rõ mọi việc về cậu… nhưng có vẻ như vẫn còn nhiều việc tớ chưa biết nhỉ ?”

“Haha… thì ra là chuyện đó à ? Mình vẫn còn nhiều thời gian mà, cậu cứ từ từ mà tìm hiều nhé !” Vũ nhìn sâu vào mắt Vi với nụ cười thật quyến rũ

“À… ừm…” Ánh mắt của Vũ làm Vi bối rối… nhất thời chẳng biết phản ứng như thế nào… nên đành tìm cách đánh trống lảng “À đúng rồi ! Cậu có thấy anh phục vụ lúc nãy rất đẹp trai không ?”

“Vậy hả ? Tớ không để ý !”

“Ơ ?”

“Sao vậy ?”

“Từ lúc nào mà cậu không còn để ý đến mấy anh chàng đẹp trai nữa thế ? Chẳng giống cậu chút nào ! Nếu là cậu lúc trước thì cậu đã đồng ý với tớ rồi !” Vi tỏ vẻ khó hiểu

“Nói sao nhỉ ?” Vũ gãi gãi cằm “Đơn giản là vì hôm nọ tớ soi gương và chợt phát hiện, thì ra tớ rất đẹp trai, vậy mà trước giờ tớ cứ lo ngắm người khác mà lại không lo ngắm mình. Thật là lãng phí quá đi ! Nên tớ quyết định sẽ dành quãng thời gian còn lại chỉ để ngắm mình tớ thôi !” Vũ cố gắng nhịn cười, ra vẻ như đang nói chuyện nghiêm túc

Câu nói tự tin một cách thái quá của Vũ làm Vi bật cười ngặt nghẽo

“Hahaha… Cậu tự tin kinh dị thật ! Đã đạt đến trình độ tự yêu bản thân rồi cơ đấy ! hahaha…”

“Được rồi, ngừng cười đi ! Cậu làm tớ quê rồi đó nha !” Vũ giả vờ giận dỗi “Mình về thôi !”

“Haha… rồi… rồi… tớ không cười nữa… tớ xin lỗi… mà để sinh nhật năm nay tớ sẽ tặng cậu một cái gương thật to nhé… hahaha…” Vi vẫn không thể ngừng cười

“Hứa thì nhớ làm nhé ! Tớ chờ đó ! Không có là chết với tớ đó nghe chưa !”

“Ok bạn hiền !” Mặt Vi đã bắt đầu ửng hồng vì cười quá nhiều. Vũ thật sự phải chịu thua, cái con tiểu yêu tinh này… thật là… ! Bất giác Vũ cũng mỉm cười.

“Alo ! Cậu về chưa ?”

“Tớ ghé quá siêu thị mua ít đồ rồi về liền ! Sao thế ? Có việc gì à ?”

“À… không…tớ hỏi vậy thôi. Cậu về nhanh nhé ! Không thôi lỗ ráng chịu à !” Giọng nói Vũ như đang có chuyện gì đó mờ ám, nhưng có lẽ Vi cũng đã đoán được… vì hôm nay là sinh nhật của Vi mà. Nghĩ đến đây Vi không khỏi cười thầm. Âm mưu lồ lộ ra thế kia mà còn bày đặt như không có gì ^^

“Ok ! 15 phút nữa tớ sẽ về ! Chuẩn bị nhanh nhé !”

“Chuẩn bị gì ? Cậu nói gì vậy ?” Vũ vẫn còn giả vờ ngây thơ

“Được rồi ! Tớ nói nhầm thôi ! Tớ đang tính tiền, lát nữa về nói tiếp nhé, tớ ngắt máy đây !” Vi phì cười, năm nào Vũ cũng thế, đúng là trẻ con thật ! ^^

“Ok !” Vũ cũng đang cười đến ngoát cả miệng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của Vi khi thấy những gì Vũ đã chuẩn bị cho Vi thôi cũng khiến Vũ vui sướng tê người rồi

Trên đường về… Vi vừa đi vừa hát thầm vài câu hát mà Vi cũng chẳng rõ đó là bài hát gì nhưng chỉ biết rằng hiện tại Vi đang rất vui, cảm giác như sắp bay lên chín tầng mây ấy. Mà sao hôm nay đường về nhà lại xa thế nhỉ ? Thật muốn nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của Vũ chờ xem phản ứng của Vi sau khi nhận được quà ngay bây giờ, thật là đáng yêu quá đi mất ! >_<

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt, làm Vi khựng lại… là… Trần Hạo Minh… trông anh ta bây giờ thật tiều tụy, không còn vẻ phong độ như lần đầu tiên cô gặp nữa, mà lại còn… nồng nặc mùi rượu nữa chứ. Vi sợ hãi, thụt lùi về phía sau…

“Anh… anh muốn gì ?”

“Haha… lâu quá không gặp ! Tôi chỉ muốn đến để xem cô đang hạnh phúc như thế nào thôi ! Cô cũng giỏi ghê nhỉ ? Có thể giữ được người đàn ông không hề yêu mình ở bên cạnh mà không cần làm gì cả. Mà không… là tôi nói nhầm ! Sao cô lại không làm gì được nhỉ ? Rốt cuộc là cô đã cho Thiên Vũ uống thứ thuốc gì mà cậu ấy lại nghe lời cô như thế ? Nói !” Như một con dã thú, Hạo Minh vồ lấy vai Vi, nhìn Vi căm phẫn…

“Anh…anh mau buông tôi ra ! Tôi chẳng làm gì cả ! Là cậu ấy nói không yêu anh mà !” Vi cố sức thoát ra nhưng tên Hạo Minh kia quá mạnh lại cộng thêm tác dụng của bia rượu nên hắn có vẻ như không còn tự chủ được nữa. Vi chỉ còn biết đứng run rẩy chịu trận.

“Cô im đi, đồ hồ ly tinh ! Là cô dùng yêu thuật ma quái nên mới khiến cậu ấy như thế ! Nói mau ! Là cô đã sử dụng yêu thuật gì ?” Hạo Minh lay mạnh vai Vi làm cho Vi cảm thấy đau khủng khiếp

“Tôi… không có ! Anh làm ơn… buông tôi ra đi !” nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì cơn đau cộng với sự sợ hãi mà Vi đang phải chịu

“Hừ… định dùng nước mắt để làm tôi siêu lòng à ? Đúng là con đàn bà đê tiện !” Nói rồi Hạo Minh đẩy thật mạnh khiến Vi té nhào xuống đất.

Cú va chạm làm bụng Vi đau nhói, nhìn xuống phía dưới Vi thấy có 1 dòng máu đỏ tươi đang chảy dọc theo chân khiến Vi sợ hãi tột độ…

“Sao Vi lâu thế nhỉ ? Nãy giờ đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa về tới” Thiên Vũ bắt đầu lo lắng “Hay mình chạy ra siêu thị tìm cô ấy vậy, chắc là đang đi siêu thị ở gần nhà” Vũ đứng dậy lấy áo khoát và bước ra khỏi nhà…

Trên đường đi… Vũ thấy một đám đông đang ồn ào… Linh cảm chuyện không lành…Vũ cố gắng chen vào giữa đám đông thì thấy Vi đang ngồi ôm lấy bụng, mặt tái mét… còn đối diện… là Trần Hạo Minh đang đứng nhìn với vẻ mặt bần thần… Vũ liền lao ngay đến chỗ Vi…

“Cậu…cậu… có sao không ?”

“Tớ… bụng tớ… đau quá !” Vi cố gắng phát ra từng chữ trong cơn đau đớn

Không cần suy nghĩ… Vũ ẵm Vi lên rồi lao đi, không quên tặng cho tên Hạo Minh một cái nhìn căm phẫn như thể nói rằng tôi mà còn gặp anh lần nữa tôi nhất định sẽ xé xác anh…

Ánh mắt ấy khiến cho Hạo Minh sợ hãi đến tận được bờ vai Vũ đang run…

“Tớ… xin lỗi ! Là tớ không tốt nên mới để cậu xảy ra chuyện như thế này ! Tớ hứa sẽ không để chuyện này tái diễn nữa… Đừng rời xa tớ nhé ! Tớ không biết mình sẽ thế nào khi không có cậu bên cạnh !” giọng Vũ có chút xúc động, Vũ lại càng ôm Vi chặt hơn, làm Vi cảm thấy hơi khó thở…

Vòng tay ôm lấy Vũ trấn an… Vi dịu dàng đáp “Trừ khi cậu rời xa tớ… chứ tớ thì chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa cậu… tớ hứa đấy !”

Vũ choàng tỉnh dậy, nhìn qua cạnh đã không thấy Vi đâu cả, Vũ liền bật dậy, chạy vào bếp… vẫn không thấy… Bỗng một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng… Vũ chụp lấy điện thoại định bấm gọi thì vừa lúc đó cửa nhà bật mở, Vi đang khệ nệ xách một đống đồ bước vào…

“Cậu dậy rồi à ?” Vi hơi ngạc nhiên khi thấy Vũ đang đứng đó và nhìn mình với ánh mắt rất lạ… Ngay lập tức Vũ chạy đến và ôm chầm lấy Vi, thật chặt… khiến Vi chẳng kịp phản ứng…

“Cậu đi đâu thế ? Cậu làm tớ lo lắng đấy !”

“Tớ… tớ chỉ đi mua ít đồ để nấu bữa sáng thôi mà, nhà chẳng còn gì để ăn cả ! Cậu sao thế ?” Vi thấy Vũ có gì đó lạ lạ nhưng quả thật rất… đáng yêu >_< cứ như đứa trẻ đang làm nũng ấy ^^

“Lần sau đi đâu cũng phải nói tớ đưa đi nhé ! Tớ không muốn cậu đi 1 mình, nếu lỡ lại xảy ra chuyện…” Chưa nói hết câu Vi đã lấy
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
ngón tay ngăn lại không cho Vũ nói tiếp

“Không có chuyện gì xảy ra cả, cậu lo lắng thái quá rồi đó… Nếu vì sợ xảy ra chuyện mà đi đâu tớ cũng bắt cậu đi theo không phải là rất phiền phức sao ? Cậu bình tĩnh đi ! Mọi chuyện đã qua rồi ! Sẽ không lặp lại nữa đâu, cậu đừng lo, lần sau tớ nhất định sẽ cẩn thận hơn !” Vi mỉm cười “ Giờ thì đi rửa mặt để chuẩn bị ăn sáng nhé ! Tớ xong ngay đây !”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, cậu không nhanh lên sẽ trễ giờ làm đấy !” Vi cương quyết

Nhắc tới đi làm… bỗng nhiên máu nóng lại sôi sục trong người Vũ… tên Hạo Minh khốn kiếp… nếu không nhờ Vi ngăn cản thì Vũ đã thưa hắn ra tòa để hắn phải tự chịu trách nhiệm với hành động của mình rồi nhưng vì Vi không muốn làm lớn chuyện nên tạm thời bỏ qua cho hắn vậy… Từ nay Vũ không muốn dính líu gì tới hắn nữa, bởi vậy dù có chết thì Vũ cũng không bao giờ tiếp tục làm việc cho hắn… ánh mắt Vũ bừng bừng sát khí…
———————————

“Cậu đi nhé !” Vi tiễn Vũ ra cửa, hôm nay Vi không đi làm, vì vụ tai nạn hôm nọ, sức khỏe của Vi vẫn chưa bình phục hẳn nên Vũ bắt Vi phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới được đi làm lại

“Ừm tớ đi giải quyết một số việc ở công ty một lát rồi về ngay !”

“Ủa… sao thế ? Tớ đã nói là tớ ở nhà một mình được mà !”

“Được rồi ! Tớ đã quyết định rồi !” Không để Vi nói thêm Vũ liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa….

Nhưng rồi…Chợt nhớ ra… Vũ quay đầu lại mỉm cười và nói “Anh đi nhé, vợ yêu !” Đã vậy còn kèm theo nụ cười đầy sát thương nữa chứ. Vũ không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng bỗng nhiên rất muốn làm nên cứ làm thôi, với lại… biểu hiện của Vi lúc đó cũng rất dễ thương mà ^^ Vũ cười thầm, tự đắc ý với hành động vừa nãy của mình…

Còn về phần Vi… vì quá bất ngờ nên vẫn còn đứng đó như trời trồng… cậu ấy…sao lại như vậy ? Vi ngồi xỏm xuống đất, 2 tay che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng nhưng thật ra là rất vui sướng… chết rồi ! Làm sao mà thoát ra được nữa đây ? Không khéo mình sẽ làm chuyện phạm pháp mất thôi… huhu…
————————————

“Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi !” Vũ để lá đơn trước mặt Hạo Minh, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng

“Vũ không cần phải làm thế ! Tôi không nhận đâu !” Hạo Minh tuy đã lấy lại được vẻ phong độ ban đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn ánh lên sự bi thương

“Anh không nhận là chuyện của anh, tôi sẽ không đi làm nữa, chào anh !” vẫn ánh mắt lạnh lùng như thế, Vũ quay lưng bỏ đi

“Khoan đã ! Có thể nghe tôi nói được không ? Tôi… tôi… rất hối hận về những gì đã gây ra với Nhật Vi ! Tôi… tôi thật sự xin lỗi !” Bước chân đã Vũ dừng lại…

“Thật sự… thật sự lúc đó tôi không thể tự chủ được hành động… tôi đã quá đau khổ… tôi đã tự dằn vặt bản thân rất nhiều lần… tôi xin lỗi” Hạo Minh gục mặt vào 2 bàn tay, giọng nói run run như đang xúc động, tỏ vẻ hối lỗi tận cùng…

Vũ vẫn đứng đó… không nói một lời… cũng không quay đầu lại…

Lát sau… Hạo Minh ngẩng mặt lên, đôi mắt đã đỏ ngầu… “Vũ không cần nghỉ việc ! Vì tôi mới là người phải làm như thế ! Ngày mai tôi sẽ bay sang Canada và không bao giờ làm phiền Vũ nữa ! Hi vọng Vũ và Vi sẽ tha lỗi cho tôi…”

Vũ vẫn lặng im… nhưng trong thâm tâm Vũ biết Vũ đã không còn lý do gì để trách con người này nữa rồi…

“Cậu về rồi à ?” Vi hớn hở như đứa trẻ vừa được mẹ mua cho đồ chơi

“Ừm ! Sao thế ? Có chuyện gì vui à ?” Vũ đang mệt mỏi vì chuyện của Trần Hạo Minh nhưng nhìn thấy nụ cười của Vi thì mọi thứ dường như đều như tan biến

“Cám ơn cậu nhé ! Tớ iu cậu nhất đấy !” Vi vẫn cười tươi rói

Vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng Vi vừa nói gì thì phải… hình như… là yêu mình hay sao ý ? Mình có nghe lầm không nhỉ ?

Không để Vũ kịp nói câu nào, Vi đã kéo Vũ ra ban công, chỉ vào dàn cây thủy canh mà Vũ đã trồng để tạo bất ngờ cho Vi vào ngày sinh nhật. Do hôm qua từ bệnh viện về, Vi vẫn còn chưa khỏe nên không để ý xung quanh. Đến sáng nay ra ban công mới thấy… thật là không thể tưởng tượng nổi… Vi thích lắm… ^^

“Cậu vẫn còn nhớ lời tớ nói lúc ở nhà bà à ? Cậu tự làm toàn bộ cái này hả ?” Nụ cười của Vi lại ngày càng rạng rỡ

“Ừm đúng rồi ! Cậu thích chứ ?” Thì ra Vi đang nói chuyện này à ? Vũ cảm thấy có chút thất vọng, vậy mà Vũ cứ tưởng… Thôi kệ ! Miễn sao Vi vui là được rồi…

“Thích chứ ! Tớ thích lắm ! Mà cậu trồng cây gì thế ? Có cà chua không ? Cả bắp cải nữa ? À… còn có cả cải xanh nữa chứ… Tớ cũng muốn trồng khoai tây nữa, cái này có trồng khoai tây được không nhỉ ?” Vi cứ huyên thuyên như thể sợ ai đó giành nói với mình khiến Vũ không thể nhịn được cười…

“Haha… có đủ cả… cậu cứ yên tâm ! Mà sao cậu lại biết là tớ trồng rau cải ?”

“Thì tớ đoán đại thôi mà, mà đây là quà sinh nhật của tớ phải không ?” Vi tròn xoe mắt chờ đợi câu trả lời của Vũ

“Không phải, tớ trồng cho tớ ăn mà, đâu phải cho cậu” Nhìn thấy biểu hiện thú vị của Vi, Vũ lại nảy sinh ý đồ trêu chọc

“Hứ… Được rồi ! Không phải cho tớ cũng được, nhưng kể từ bây giờ thì nó sẽ là của tớ !” Vi cười hì hì, vẻ mặt thì gian ơi là gian “Tớ sẽ canh đến khi nào mấy cái cây này nảy mầm, tớ sẽ viết tên lên đó, haha… vẫn quy tắc cũ nha, cái gì có tên người nào thì sẽ là của người đó”

“Ơ… cái con tiểu yêu tinh này… từ lúc nhỏ đến giờ chẳng thay đổi gì cả… mà theo như cậu nói thì nếu tớ viết tên tớ lên người cậu thì cậu cũng sẽ là của tớ phải không ?” Vũ ngay lập tức đã tìm được đòn phản công… quả nhiên hiệu quả… ^^ Vi đã bắt đầu ấp a ấp úng…

“Cái này… cái này không tính…” Vi lí nhí, mặt đỏ bừng

“Sao lại không tính… thì cũng như nhau cả thôi mà” Vũ vẫn không chịu buông tha cho Vi, bỗng nhiên Vũ rất tò mò muốn biết xem Vi sẽ phản ứng thế nào trong trường hợp này…

“Thì… thì… hứ… cậu xấu xa… dám ăn hiếp tớ này !” Ngượng quá chẳng biết trả lời thế nào, Vi chỉ còn biết sử dụng bạo lực… vỗ vào lưng Vũ 1 cái thật mạnh rồi bỏ chạy…

Bất ngờ trước phản ứng của Vi, Vũ xoa xoa chỗ bị đánh “Cái con bé này… đau chết được… sao mà hung hăng thế không biết… được rồi… tớ sẽ cho cậu biết tay…” Vũ cố ý nói to để cho Vi nghe thấy rồi ngay lập tức đuổi theo sau Vi…

“Á… tớ không biết đâu… tại cậu chứ bộ…” Vi mếu máo vì đang bị Vũ đuổi theo chạy vòng quanh khắp nhà…

“Quá muộn rồi cưng ạ… ai biểu dám đắc tội với ta… chuẩn bị đầu hàng đi !” Vũ cười đắc ý vì sắp bắt được Vi

Thấy Vũ vồ tới, Vi giật mình thụt lùi ra phía sau, vô tình đập vai vào kệ sách khiến cho chiếc hộp để trên nóc kệ rơi xuống

“A a a a a… Lần này chết chắc rồi” Vi hoảng sợ nhắm chặt 2 mắt chờ… chiếc hộp đang giáng trần… Ơ… nhưng mà… không đau chút nào cả… Vi mở mắt ra… thấy Vũ đang ở phía trên chắn cho mình…

“Cậu… cậu không sao chứ ? Có đau ở đâu không ?” Vi lo lắng đến tái xanh cả mặt

“Đầu tớ… vai tớ… cả người tớ chỗ nào cũng đau cả !” Vũ làm vẻ mặt đau khổ

“Làm sao bây giờ… cậu chờ một lát… tớ đi gọi cấp cứu…” Nói rồi Vi đứng phắt dậy định đi gọi điện thoại thì… đã bị Vũ kéo lại…

“Người gì đâu mà dễ dụ thế không biết ! Tớ không sao cả ! Cái thùng lúc nãy chỉ là thùng rỗng thôi, cô ngốc ạ !” Vũ phì cười vì đã lừa được Vi

Không ngờ Vũ lại có thể đùa như vậy, Vi thấy ấm ức vô cùng, lỡ như… Vũ thật sự vì Vi mà bị thương
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
chắc Vi sẽ tự trách mình đến chết mất… >_<
“Cậu… câu thật quá đáng… cậu có biết tớ lo lắm không hả ? Sao lại chơi cái trò độc ác như thế được chứ ?” Vừa nói Vi vừa đấm thùm thụp vào ngực Vũ, giọng nói như sắp khóc

Thấy mình đúng là đã hơi quá trớn, Vũ giữ tay Vi lại, tỏ vẻ hối lỗi “Tớ xin lỗi ! Tớ không ngờ lại làm cậu sợ đến vậy ! Tha lỗi cho tớ nhé !” giọng Vũ trở nên dịu dàng

“Cậu có biết lúc nãy tớ lo sợ đến thế nào không ? Đừng đùa như vậy nữa nhé !” Vi ngước lên nhìn Vũ, đôi mắt đã bắt đầu ngấn lệ…

Như có một luồng điện xẹt qua người khiến trái tim Vũ run rẩy, bỗng nhiên… Vũ thấy Vi lúc này sao mà đáng yêu thế không biết… như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Vũ… Vũ chỉ muốn ôm Vi thật chặt vào lòng… mãi mãi chẳng bao giờ buông ra…

Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chực trào ra từ đôi mắt trong trẻo của Vi rồi dịu dàng hôn lên đó… nụ hôn chuyển dần xuống mũi… rồi cuối cùng là môi… Vũ đặt lên đó một nụ hôn thật sâu… thật dài đến nỗi khiến cả 2 đều quên cả thở….

“Mình… mình thật sự đã hôn Vũ… thật sự đã hôn Vũ rồi… A a a a… làm sao đây !!!!! Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Phải suy nghĩ đã ! Tại sao Vũ lại làm vậy nhỉ ? Mình có thể hi vọng không đây ? A a a a a… mình không suy nghĩ được gì cả… rốt cuộc là sao đây ?

Không chỉ có 1 người ở nhà đang điên cuồng trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò… Tại 1 nơi khác… có 1 người cũng lâm vào tình trạng tương tự như thế…

Mình… mình lại hôn Vi nữa rồi… A a a a… Tại sao mình lại làm như thế kia chứ ? Nhất định là mình đã bị ma ám rồi, chứ không thôi sao lại hành động kì lạ như thế chứ, mình không thích phụ nữ kia mà… sao lại như thế…

nhưng mà…

…môi của Vi đúng là mềm thật và mình cảm thấy có vị ngọt nữa… cô ấy đã ăn kẹo à ? Vũ mơ màng hồi tưởng về nụ hôn ngày hôm qua… bất giác đưa tay sờ vào môi…

“Vũ ! Làm gì mà sáng giờ cứ ngây người ra thế ?” anh đồng nghiệp ngồi kế bên bỗng nhiên vỗ vào vai Vũ làm Vũ từ thiên đàng trở về với thực tại…

“À… em… không có gì !”

“Tương tư cô gái nào rồi phải không ?” Nụ cười của anh đồng nghiệp trở nên mờ ám

“Làm… làm gì có, anh đùa à ? Em không quan tâm phụ nữ… em chỉ có công việc thôi !” Nói rồi Vũ quay đi, giả vờ tập trung vào màn hình vi tính…

“Ừ… để xem anh mày nói đúng không nhé, biểu hiện như vậy thì chắc chắn chỉ có một lí do thôi nhóc à !” Vẫn nụ cười như thế, nhưng anh đồng nghiệp đã chịu buông tha cho Vũ và quay trở lại công việc.

“Gì mà một lí do chứ ? Nói bậy ! Không thể nào có chuyện đó được ! Đặc biệt là Vi thì lại càng không… xem ra lát nữa tan ca nhất định phải đi gặp tên này rồi !” Vũ thiểu não
———————————

“Này… cậu cho tớ hỏi nhé… cậu biết tớ không quan tâm phụ nữ rồi nhỉ ? Nhưng nếu lỡ như tớ cảm thấy muốn ôm một cô gái nào đó… rồi còn muốn hôn cô ấy nữa… thì điều đó nghĩa là gì thế ?”

“Cái tên này… cậu có tin là tớ sẽ đấm vào mặt cậu không hả ? Cậu hẹn một chuyên gia tâm lý như tớ ra đây chỉ để hỏi như thế thôi hả ?” Nhất Huy tức giận quát vào mặt Thiên Vũ “Tớ còn tưởng bạn bè lâu ngày không gặp nên cậu mới hẹn tớ ra đây chứ, ai dè…” Nhất Huy là bạn thời cấp 3 của cả Vi và Thiên Vũ, biết rất rõ mối quan hệ của 2 người (trừ việc 2 người đã kết hôn =_=) và cả tình trạng tâm lý của Vũ… ^^

“Thì chính vì cậu là chuyên gia tâm lý nên tớ mới gọi cậu ra đây đó, mau trả lời tớ đi…” mặt Vũ vẫn tỉnh bơ

“Cậu… hừ… thôi được rồi… nể tình bạn bè lâu năm… cụ thể mọi chuyện là như thế nào ? cậu phải nói rõ thì tớ mới phân tích cho cậu được chứ !”

“Thì là vầy nè… tớ và cô ấy đã biết nhau lâu lắm rồi… nhưng không hiểu sao dạo gần đây khi đến gần cô ấy thì tớ lại nảy sinh những cảm giác kì lạ… mà cậu biết đó… tớ không thích phụ nữ cơ mà ! Vậy như vậy nghĩa là sao chứ ?”

“Cậu đừng nói với tớ người mà cậu nói là Nhật Vi đó nhe !” Nhất Huy lau lau mồ hôi, hồi hợp chờ đợi câu trả lời…

“Không… không phải ! Sao lại là cô ấy được chứ !” Mặc dù Vũ phủ nhận nhưng biểu hiện của Vũ thì lại tố cáo tất cả…

Nhất Huy bật cười sặc sụa “Hahahaha… tớ biết thế nào 2 người cũng có ngày này mà, hahaha…”

“Này, tớ đã nói là không phải mà ! Cậu làm gì mà cười ghê thế ?” mặt Vũ đỏ bừng

“Cậu nghĩ cậu có thể lừa được chuyên gia tâm lý như tớ sao ?” Nhất Huy ra vẻ tự tin làm Thiên Vũ cũng phải chịu thua…

“Ờ thì… cứ cho là vậy đi… mà vậy nghĩa là thế nào hả ? Cậu nói mau đi !” Vũ bắt đầu nôn nóng

“Còn sao nữa… thì cậu đã yêu Vi rồi chứ sao !”

“Bậy bạ ! Cậu ăn phải cái gì mà nói năng lung tung thế ? Đúng là Vi rất quan trọng đối với tớ nhưng không thể nào tớ lại yêu Vi được… Vi cũng là phụ nữ… tớ…”

“Đến bây giờ mà cậu vẫn chưa bỏ được suy nghĩ đó à ? Ngay từ khi gặp cậu, tớ đã biết cậu không phải dạng thích con trai rồi ! Tớ không biết lí do vì sao cậu lại hận phụ nữ như thế, nhưng cậu phải nhìn nhận một việc, phụ nữ không phải ai cũng xấu, như Vi chẳng hạn…”

“Tớ biết… nhưng tớ xem Vi như người thân… Tớ không thể nào…”

“Cậu cứ nói như thể cậu và Vi có cùng huyết thống vậy… đừng làm tớ sợ nhé !” Nhất Huy bắt đầu đổi giọng đùa cợt

“Đây không phải chuyện đùa nhé ! Nghiêm túc chút đi !” Vũ bực bội gắt “Tuy tớ và Vi không cùng huyết thống nhưng xét về mặt tình cảm là như thế ! Tớ không thể yêu Vi được… cậu đừng nói nhảm nữa !”

“Cái tên này… sao cậu ngoan cố thế hả ? Được rồi ! Để xem nhé ! Thời gian sẽ chứng minh tất cả !”

“Không chứng minh gì cả ! Tớ nói không phải là không phải… cậu mà nói nữa là tớ đấm vào mặt cậu đấy !” Vũ lườm Nhất Huy tỏ vẻ hâm dọa “Đừng nói chuyện này nữa ! Chúng ta đi làm vài ly đi !” Vũ vỗ vỗ vào vai Nhất Huy rồi bỏ đi trước

“Haizzz… Được rồi ! Cái tên này… chẳng thay đổi gì cả” Nhất Huy thở dài rồi cũng theo sau
——————————————

“Tớ về rồi !” Vũ bước vào nhà, chẳng thấy Vi trả lời, đèn cũng không mở… Nghĩ rằng Vi không có ở nhà… Vũ thở phào nhẹ nhõm… thật sự mà nói ngay lúc này Vũ cũng chẳng biết phải đối mặt với Vi như thế nào…

Định đi tắm rồi đánh một giấc… hôm nay Vũ đã phải suy nghĩ quá nhiều rồi…

Đi ngang qua phòng khách… Vũ chợt thấy có một con mèo đang co ro ngủ trên ghế sofa… Vũ bật cười… “Cái con tiểu yêu tinh này… như thế mà cũng ngủ được…” Vũ bước đến gần và bế Vi vào phòng…

Nhẹ nhàng đặt Vi lên giường… Vũ dịu dàng vuốt những lọn tóc đang lòa xoà trên khuôn mặt cho Vi… Lúc Vi đang ngủ quả thật rất đáng yêu… nếu Vũ không cố gắng kiềm chế… không biết sẽ lại phạm thêm những tội tày trời gì… từ lúc nào Vi trở nên có sức hút đối với Vũ đến thế nhỉ ? Vũ đã thật sự yêu Vi rồi sao ?

Không… không thể nào như thế được…

Bỗng Vũ chợt nhớ đến lời của Vi đã từng nói lúc trước “Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt nhé ! Dù có xảy ra chuyện gì thì tụi mình cũng nhất định phải bảo vệ tình bạn quý giá này, cậu không được buông tay tớ ra đâu đấy !”

Đúng vậy ! Vi nói đúng ! Mình không thể đánh đổi tình bạn quý giá này để lấy một thứ không chắc chắn như tình yêu như thế… mình không muốn khiến Vi phải khó xử… đây nhất định chỉ là cảm xúc nhất thời… không thể để Vi biết được… ngày mai mình nhất định sẽ giải thích với Vi về nụ hôn hôm qua…

“Cậu thức rồi à ? Sao hôm nay cậu thức
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
sớm thế ?” Vừa thức dậy Vi đã thấy Vũ đứng trong bếp làm bữa sáng

“Ừm… thì tại đột nhiên tớ muốn thức sớm ấy mà…” nói đúng hơn là không thể ngủ thêm được nữa, rõ ràng là tối hôm qua Vũ không hề chợp mắt… “Cậu đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, tớ nấu xong rồi này !”

“Ừm…” Đột nhiên Vi nhớ đến nụ hôn hôm trước nên lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng “tớ… tớ đi ngay đây !”

“Vi này…”

“Sao ?”

“Về nụ hôn hôm trước… tớ xin lỗi… cậu quên đi nhé… tớ… tớ không có ý gì cả… tóm lại là cậu coi như không có việc gì xảy ra được không ?” Vũ ngập ngừng

“Cậu đùa à ? Làm sao mà tớ quên được chứ khi mà bây giờ trong đầu tớ và cả trong tim tớ nữa đều đầy ấp hình ảnh của cậu cả rồi. Cậu biểu tớ làm sao quên đây chứ ?” Thật sự Vi đã rất muốn hét vào mặt Vũ như thế… nhưng rồi Vi chợt nghĩ… hành động của Vũ phải chăng chỉ là do nhất thời bồng bột ? Sau đó lại cảm thấy hối hận nên Vũ mới bảo Vi phải quên đi như thế… nếu giờ nói ra tình cảm của Vi ngay lúc này chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho Vũ à ?

Vi cố gắng gượng cười rồi quay lưng lại với Vũ “Không cần cậu nói… tớ cũng đã quên từ lâu rồi… chỉ là 1 nụ hôn thôi mà… cậu không cần phải để tâm nhiều thế !” Nói rồi Vi vội đi vào phòng, cố gắng ngăn cho dòng nước mắt đang trực trào ra ngoài…

Đau quá ! Thật sự rất đau ! Vi ước nếu có thể thoát ra được thứ tình cảm bế tắc này thì hay biết mấy…để Vi có thể chấp nhận được việc Vũ không thích phụ nữ… và cũng để Vi chấp nhận được việc Vũ sẽ không bao giờ yêu Vi…

Vi cố gắng dồn nén tiếng khóc của mình để không phải nấc lên thành tiếng…

Ở bên ngoài… Vũ cũng chẳng sung sướng gì hơn… Vũ cảm thấy sốc khi Vi nói rằng Vi đã quên nụ hôn đó, tim Vũ bỗng nhiên đau nhói… Vũ không hiểu thứ cảm xúc này là gì… nhưng Vũ quyết sẽ chôn chặt nó vào lòng…
————————————-

Hôm nay Vũ lại về trễ… Có phải Vũ cố ý tránh mặt mình không nhỉ ? Vi nhíu mày, cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu… Không phải 2 đứa đang rất vui vẻ sao, sao bỗng dưng lại thành ra thế này ? Có phải là do Vũ đã phát hiện ra tình cảm của mình rồi không nhỉ ?

Không lẽ nào… Mình… mình phải làm sao đây ? Đi hỏi thằng Vũ sao ? Không được ! Lỡ như Vũ vẫn chưa biết thì chẳng khác nào là mình tự khai báo ? Nhưng nếu Vũ không biết thì tại sao cậu ấy lại tránh mặt mình ?

Đang nghĩ ngợi miên man thì Vi giật mình vì nghe thấy tiếng động bên ngoài… là tiếng mở cửa… Vũ đã về… Vi đành giả vờ ngủ… Vi sợ phải đối mặt với Vũ trong lúc này…

Tiếng bước chân của Vũ nhẹ nhàng bước vào phòng rồi đi vào phòng tắm…

10 phút sau… Vi nghe tiếng nước ngừng chảy và lại nghe thấy tiếng bước chân Vũ nhẹ nhàng đi thẳng ra phòng khách…

Đã mấy ngày nay rồi… Vi biết Vũ không ngủ trong phòng… Tạo sao vậy nhỉ ? Không lẽ… đúng là Vũ đã biết được tình cảm của Vi rồi sao ? Vậy đây chính là câu trả lời ? Những giọt nước mắt nóng hổi lăn ra từ khóe mắt khiến Vi không thể nào chợp mắt nổi…

2:00 Am… Vi vẫn không thể nào ngủ được… hình ảnh của Vũ đã lấp đầy tâm trí của Vi rồi… Vi không thể nào dứt ra được nữa…

Nhưng… Vi quyết định chấm dứt sự căng thẳng này… Vi không muốn khiến Vũ phải khó xử thêm nữa… Trò chơi vợ chồng có lẽ đã đến lúc kết thúc ở đây rồi… Ngày mai thôi… Vi và Vũ sẽ là 2 cá thể độc lập, chứ không còn được người ta biết đến với tên gọi là vợ chồng nữa… Vi sẽ ra đi… đến một nơi không có Vũ… ở đó… chắc chắn Vi sẽ đau khổ… sẽ khóc rất nhiều… nhưng đây sẽ là cách tốt nhất cho cả 2…

“Con à, mẹ nhất định sẽ một mình nuôi dạy con thật tốt ! Con đừng trách mẹ nhé !” Vi đưa tay sờ vào bụng mình… “Giờ mẹ con mình ra chào tạm biệt ba nhé !” Nói rồi Vi bước xuống giường đi ra phòng khách…

Vũ đã ngủ say… ngắm nhìn gương mặt tuấn tú và bình yên của Vũ… bỗng những kỉ niệm cùng những tháng ngày sống cùng Vũ chợt ùa về khiến Vi bật khóc… sợ sẽ đánh thức Vũ… Vi chạy vội ra ban công… đổ gục xuống và khóc nức nở…

…sáng mai Vi nhất định phải ra đi trước khi Vũ thức dậy… nếu không chắc chắn Vũ sẽ không đồng ý để Vi ra đi như thế… nhưng… sẽ không còn cách nào tốt hơn cho cả hai… Vi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn được nữa cả… xin lỗi Vũ… Nước mắt của Vi lại không ngừng tuông rơi…

Bỗng nhiên…

…một bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy Vi… khiến Vi sợ hãi quay đầu lại… đúng là Vũ… sao Vũ vẫn chưa ngủ ?

“Sao cậu lại khóc ?” Vũ không khỏi đau lòng khi thấy bộ dạng của Vi lúc này…

“Tớ… không sao cả… sao cậu chưa ngủ ?” Vi cố gắng lảng tránh ánh mắt của Vũ

“Cậu nói dối… lần trước cũng vậy rồi lần này cũng vậy… sao cậu luôn giấu tớ thế hả ? tớ không đáng để cậu tâm sự à ?”

“Không… không phải thế…”

“Vậy thì tại sao ?”

“Tớ… tớ…” ánh mắt của Vũ làm Vi cảm thấy sợ, những giọt nước mắt khó bảo lại không chịu nghe lời cứ đua nhau mà tuông ra… Vi biết mình không thể giấu Vũ được nữa…

“Vì… tớ… không thể xem cậu như bạn thân được nữa… tớ… tớ đã thích cậu mất rồi… tớ biết cậu sẽ không chấp nhận nhưng tớ không thể nào dứt ra được nữa… tớ…”

Chưa nói hết câu thì Vi đã không thể nào nói tiếp được nữa… vì môi Vi đã bị khóa chặt bởi nụ hôn của Vũ… quá bất ngờ… Vi kinh ngạc đến nói không nên lời… cũng không biết tại sao Vũ lại làm vậy… nhưng quả thật… nụ hôn của Vũ khiến đầu óc Vi trở nên mê mẫn… không thể suy nghĩ được gì nữa cả… Vi cũng không thể thở được nữa… thế sao nụ hôn đó vẫn triền miên như không bao giờ dứt…

Cuối cùng Vũ cũng chịu rời khỏi làn môi Vi trong tiếng thở năng nhọc… nhưng tay thì vẫn ghì chặt Vi vào lòng…

“Tại sao… cậu…” Vi vẫn chưa thể lấy lại nhịp thở
“Cậu có hiểu câu nói vừa rồi của cậu nghĩa là gì không ?” Vũ dịu dàng thì thầm bên tai Vi

“Ơ ?” Vẫn còn bất ngờ vì nụ hôn lúc nãy… Vi chưa thể định thần lại được…

“Nghĩa là… cậu sẽ phải mãi mãi ở bên cạnh tớ… tớ sẽ không buông tay cậu ra nữa… cậu hiểu chứ ?”

“Ơ… tớ…” Vi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, như vậy có phải có nghĩa là Vũ cũng thích mình không nhỉ ?

Không đợi Vi trả lời… đôi môi nóng bỏng của Vũ lại một lần nữa tìm lấy làn môi của Vi… nhưng nụ hôn lần này rất khác… mãnh liệt hơn… mạnh mẽ hơn… khiến đấu óc Vi lại một lần nữa rơi vào u mê… đến khi Vi ý thức được vấn đề thì Thiên Vũ đã ẵm Vi vào phòng và nhẹ nhàng đặt Vi lên giường…

“Sao lại… như vậy là quá nhanh rồi !” Vi vô cùng kinh ngạc, đôi mắt thể hiện chút sợ hãi, Thiên Vũ hiện tại rất khác với ngày thường… Vi biết chuyện gì sẽ xảy ra… tuy đây không phải lần đầu tiên của 2 đứa… nhưng quả thật lần trước Vi chẳng nhớ gì cả… nên đối với lần này, Vi thật sự có chút lo sợ…

“Không nhanh chút nào ! Cậu có biết tớ đã phải kiềm chế như thế nào không ? Chính vì thế tớ rất sợ gặp cậu, cậu có biết không hả ?” Vũ tỏ vẻ đau khổ nhớ lại những ngày phải chịu đựng vừa qua… không được gặp Vi… Vũ nhớ Vi đến phát điên… nhưng Vũ sợ rằng khi gặp rồi thì bản thân lại không tự kiềm chế được mà làm những chuyện khiến Vi phải khóc… Nhưng giờ thì sức chịu đựng của Vũ đã đến giới hạn rồi Vũ muốn có Vi ngay lúc này…

Thì ra mấy hôm nay Vũ tránh mặt Vi là vì lý do như thế, không phải là vì Vũ chán ghét Vi… bỗng dưng Vi cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng…

“Nhưng mà… không phải cậu không
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
thích phụ nữ sao ?” Vi chợt nhớ đến

“Đúng vậy ! Tớ không thích phụ nữ !”

“Vậy tại sao…”

Không để Vi nói hết câu… Vũ lại tiếp tục tấn công Vi bằng những nụ hôn vội vã nhưng vô cùng mãnh liệt, khiến cơ thể Vi dường như trở nên tê dại, không còn chút sức lực nào… một cảm giác kì lạ trỗi dậy, làm cho Vi cảm thấy như không thể kiểm soát bản thân được nữa đồng thời cũng quên mất cả phản kháng…
Đêm nay… căn phòng nhỏ bỗng trở nên nóng bỏng khi 2 con người không còn bị ngăn cách bởi chiếc gối ở giữa nữa…

Reng ! Reng !…

Tiếng điện thoại làm Vi tỉnh giấc… với tay tắt điện thoại… Vi vươn vai ngáp dài… “Ưm… sáng hôm nay trời đẹp thật !” định ngồi dậy đi đến gần cửa sổ thế nhưng… không hiểu sao hôm nay cơ thể Vi cảm thấy đau nhức kinh khủng… Vi nhăn mặt trở mình… chợt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Vũ đang nằm ở phía đối diện…

“Vẫn còn đau lắm à ?”

“Ơ ?” Tới lúc này đây Vi chợt mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua… Vi và Vũ đã… A a a a… xấu hổ quá đi mất… Vi cố giấu mặt vào chăn…

Hành động của Vi khiến Vũ không thể nhịn được cười “Còn xấu hổ gì nữa ? Từ bây giờ… cậu thuộc về tớ hoàn toàn rồi nhé !” Vũ cười ranh mãnh, cố kéo chăn xuống để nhìn cho được khuôn mặt của Vi lúc này đang đỏ như không thể đỏ thêm được nữa…

“Cậu… cậu… sao cậu lại nói thế ? Không… không phải cậu không thích phụ nữ sao ?” Vi ấp a ấp úng như đứa trẻ vừa tập nói… thật sự… khi hỏi ra câu này Vi rất sợ phải nghe câu trả lời của Vũ…

“Đúng ! Tớ không thích phụ nữ…” vẫn là câu trả lời tối qua… Vi cảm thấy uất ức kinh khủng… sao lại thế ? Vũ coi Vi là cái gì mà làm như vậy ? Không lẽ Vi là người dễ dãi giống như vậy à ?

Nhìn biểu hiện như sắp khóc của Vi, Vũ hiểu ngay Vi đang nghĩ gì… không để Vi tiếp tục hiểu lầm…Vũ liền nói tiếp…

“…nhưng tớ yêu cậu, ngốc ạ !”

Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ, ánh mắt tỏ vẻ như mình vừa nghe nhầm cái gì thì phải ?

“Cậu… cậu vừa nói gì ?”

“Này ! Đừng dụ tớ lập lại nhé ! Không có lần thứ 2 đâu !”

“Cậu… nói yêu… yêu tớ sao ? Tức là yêu như những người thân trong gia đình ấy hả ?”

“Cậu nói gì thế ? Không lẽ hôm qua cậu nói cậu thích tớ cũng là thích như thế à ?” Một cảm giác thất vọng bỗng trỗi dậy trong lòng Vũ… khuôn mặt Vũ trở nên căng thẳng…

“Không… tất nhiên là không phải ! Nếu vậy thì tớ đâu phải đau khổ như thế chứ !”

Nghe câu nói này của Vi, Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm… “Vậy sao cậu lại hỏi tớ câu đó ? Cậu không tin tưởng tớ à ? Nếu yêu cậu như người thân thì tớ sẽ không đối xử với cậu như vậy đâu !”

“Như vậy là như thế nào ?” Vi vẫn còn ngây thơ

“Thì… như tối qua ấy…” Vũ cười gian

Hiểu ra vấn đề… mặt Vi lại đỏ bừng… vậy… vậy là Vũ thật sự yêu mình sao ? “Nhưng… sao cậu nói cậu không thích phụ nữ ?”

“Tớ phải thích phụ nữ thì tớ mới được yêu cậu hả ?” Vũ nhăn mặt tỏ vẻ suy nghĩ

“Ơ ? Tớ là phụ nữ mà !” Vi lại càng thấy khó hiểu

“Tớ không cần biết… tớ vẫn không thích phụ nữ… nhưng với cậu thì khác… tớ yêu cậu… tớ muốn cậu phải ở bên cạnh tớ… từ đây cho đến khi cậu sinh con… rồi cho dù đến khi con chúng ta lớn lên đi nữa thì cậu vẫn là vợ tớ… tớ sẽ không bao giờ ly hôn với cậu… cậu hiểu chứ ? Cậu không muốn như vậy sao ?”

Từng câu nói của Vũ nghe qua có vẻ rất độc tài nhưng đối với Vi đây lại là những câu nói vô cùng ý nghĩa… dù có mơ Vi cũng không dám mơ tới… Vũ đã thật sự thích Vi rồi… Là sự thật chứ không phải mơ… Vi bật khóc trong vui sướng…

“Đừng khóc !” Vũ dịu dàng lau đi những giọt những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi “Cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy ! Cậu cũng muốn như thế chứ ?”

Nước mắt vẫn không ngừng rơi… Vi nở nụ cười hạnh phúc khẽ gật đầu “Tớ muốn lắm ! Đương nhiên là tớ muốn thế !”

Vũ không nén nổi hạnh phúc… ôm chặt Vi vào lòng…

Cuối cùng… Vũ cũng đã có một gia đình như Vũ hằng mơ ước…
——————————–

“Thơm quá ! Cậu đang nấu gì thế ?” Mặc dù hôm nay là chủ nhật… Vũ và Vi cũng không đi đâu chơi cả… Vi nói muốn ở nhà nấu ăn cho Vũ, đã lâu lắm rồi Vi không nấu…

“Thôi kệ ! Ở nhà cũng được, miễn sao có Vi ở bên cạnh thì có thiếu gì trò để chơi” Vũ khoái chí thầm nghĩ (Tg: ẹc… các tình yêu không được nghĩ bậy đấy nhá =_= )

“Món cậu thích đấy ! Cậu qua đây nếm thử xem !” Vi cười tươi rói

“Ừm… ngon rồi đấy !” Vũ nếm thử món sườn chiên xả Vi đang nấu trong khi tay thì vòng qua ôm lấy eo của Vi, còn cằm thì đang gác lên vai khiến Vi cảm thấy rất bất tiện… nhưng… không muốn Vũ buông ra chút nào… >_<

“Vi này !” Vũ chợt thì thầm vào tai Vi khiến Vi cảm thấy hơi bối rối

“Gì… gì thế ?”

“Mình đổi cách xưng hô nhé !” giọng Vũ vẫn trầm ấm thì thầm bên tai

“Đổi… như thế nào ?” Mặt Vi đã bắt đầu đỏ

“Thì đổi như những cặp vợ chồng khác vẫn xưng hô với nhau ấy !” Vũ xoay người Vi lại, tỏ vẻ nài nỉ “Đổi nhé !”

Vẻ mặt của Vũ lúc này quả thật khiến Vi không thể nào từ chối, nhưng mà… hơn 10 năm xưng hô như thế… bây giờ nói đổi làm sao mà đổi được… ngại chết… >_<

“Thế… những cặp vợ chồng khác xưng hô như thế nào ?” cuối cùng Vi cũng phải chịu thua

“Đương nhiên là anh-em rồi, với lại cậu không được gọi tên tớ nữa, vợ thì phải gọi chồng là ông xã hoặc anh yêu” Vũ cười vui vẻ vì sắp đạt được mục đích “Giờ gọi thử xem nào !”

“Bây giờ luôn sao ?”

“Không bây giờ thì chừng nào ? Ngoan ! Mau gọi đi cưng ! Không thôi anh hôn đấy !” nụ cười của Vũ lại càng sâu hơn, thể hiện nét mặt gian ơi là gian

“Ông… ông xã ?” Vi ngượng đỏ cả mặt, lấy 2 tay che mặt, không dám nhìn thằng vào mắt Vũ lúc này

“Ngoan lắm, bà xã của anh !” Vũ cười tươi rói, gỡ 2 tay Vi ra khỏi mặt, hôn chụt lên môi Vi “Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ đổi cách xưng hô luôn nhé !”

“Ơ… cậu…” thấy Vũ trừng mắt thể hiện sự đe dọa “Em mà không đổi là anh hôn nữa đấy” Vi bối rối nhìn xuống đất giọng lí nhí

“Anh nói em gọi anh sẽ không hôn mà ! Anh chơi ăn gian !”

“Anh đâu có bảo thế ! Anh chỉ nói là nếu em không gọi anh sẽ hôn thôi mà… chứ đâu có nói em gọi anh sẽ không hôn đâu !” Vũ cười ranh mãnh

“Anh… anh ăn hiếp em ! Em không chơi với anh nữa !” Vi giận dỗi, quay mặt đi chỗ khác

Vũ ôm lấy khuôn mặt Vi quay về phía mình, ánh mắt Vũ bỗng trở nên nghiêm túc “Không lẽ em không muốn anh hôn em sao ?”

Vi bị sự nghiêm túc của Vũ khiến cho trở nên thật thà hơn, ngượng ngùng lắc đầu…

Vũ mỉm cười thỏa mãn… rồi ngay lập tức cướp lấy làn môi ngọt ngào của Vi bằng một nụ hôn thật mãnh liệt cho đến khi cả 2 đều không thở nổi…

“Vậy ra hai anh chị đã kết hôn rồi à ? Đã vậy Vi còn có thai nữa chứ !” Nhất Huy hậm hực nhìn 2 con người đang cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi

“Tại… tại tụi tớ sợ nói ra sẽ bị cậu cười… nên tụi tớ mới không nói…” Vi xấu hổ ấp a ấp úng

“Phải mà ! 2 người có coi tui là bạn đâu mà nói… lúc xưa tui chấp nhận mọi điều tai tiếng để chơi với 2 người… vậy mà giờ này lại bị 2 người đối xử như thế… công bằng ở đâu vậy nè trời !” Nhất Huy tỏ vẻ ấm ức như bà mẹ già bị đứa con của mình bỏ rơi

“Này… này… cậu ăn nói cho cẩn thận nhé ! Chơi với tụi tớ thì tai tiếng lắm à ?” Vũ nghe thấy câu nói không vừa tai, bực quá phải lên tiếng

“Chứ còn gì nữa… cả bọn trong
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
trường đều đồn ầm lên chuyện tình tay ba của ba đứa mình còn gì ! Nhưng chỉ có tớ là phải chịu khổ thôi… đứa thì nói tớ là kẻ thứ ba cướp Vi từ tay cậu… có đứa còn ác hơn… nó nói tớ cướp cậu từ tay Vi mới ghê chứ… cậu nghĩ xem có ấm ức không chứ ?” Nhất Huy khóc lóc hồi tưởng lại kỷ niệm dở khóc dở cười

“Thiệt hả ? Đúng là… hình như có một thời gian mấy bạn trong trường nhìn tụi mình hơi lạ lạ…” Vi cũng từ từ nhớ lại

“Lạ lạ gì ? Tụi nó bàn tán xôn xao thế mà 2 cậu lại không biết gì à ?”

“Ừ thì cũng không phải là không biết… nhưng chuyện có gì đâu mà làm ầm ĩ thế ? Miễn sao tụi mình không phải là được rồi !” Vũ vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, cả Vi cũng tỏ vẻ đồng tình

“Chuyện nghiêm trọng như vậy mà các cậu bảo không có gì à ? Hại tớ suốt 3 năm học cấp 3 chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai… hậu quả của chuyện đó đến bây giờ vẫn còn chưa dứt nữa đây nè !”

“Cậu nói quá ! Đến bây giờ vẫn còn ế là bởi vì cậu vô cùng có duyên nên không cô gái nào dám thừa hưởng cái phúc phần đó thôi ! Cậu đừng có mà đổ thừa bọn tớ à nha !” Vũ tỏ vẻ trêu chọc, Vi hùa theo cười rúc rít khiến Nhất Huy tức điên người

“Cậu… cậu đang nói móc tớ đấy à ? vô cùng có duyên tức là vô duyên chứ gì ? đừng tưởng tớ không hiểu nhé ?”

“Thôi ! Thôi ! Được rồi 2 ông tướng ! Lúc nào cũng thế ! Hễ gặp là cãi nhau chí chóe, chẳng thay đổi gì cả !” Vi mà không lên tiếng can ngăn 2 cái con người già đầu rồi mà nói chuyện cứ như con nít này thì chẳng biết cuộc tranh cãi đến khi nào mới chấm dứt…

“À mà sao bọn họ lại nghĩ tụi mình là chuyện tình tay ba thế nhỉ ? Tụi mình cũng chơi với nhau như bạn bè bình thường thôi mà !” Vi ra chiều khó hiểu

“Theo cậu là bình thường… còn theo họ là không bình thường chút nào… khi mới vào học lớp 10 Vũ đã rất khác thường rồi nên khiến nhiều người chú ý lắm nha… lúc nào cũng lạnh lùng, tỏ ra bất cần đời… nếu như có một hôm nào đó mà mọi người nghe tin cậu tự tử thì chắc có lẽ cũng không lấy làm lạ…”

“Này… cậu làm gì miêu tả tớ nghe ghê thế !” Vũ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu

“Cái này không phải tớ miêu tả, mà là mọi người đều thấy thế !”

“Cậu…”

“Được rồi ! Nghe tớ kể tiếp nè” Nhất Huy liền ngắt ngang, không để cho Vũ có dịp động khẩu “Rồi sau đó khi cậu gặp Vi… cậu liền trở nên khác hẳn… ánh mắt cậu dịu dàng hơn… lại còn biết cười nữa chứ… lúc đầu tớ còn tưởng cậu bị bệnh không biết thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt nữa chứ !” Nhất Huy nhìn Vũ châm chọc

“Này… cậu vừa phải thôi nhé… có tin tớ đấm vào mặt cậu không hả ?”

“Thôi mà Vũ ! Nghe Nhất Huy nói hết đã !” Nhờ có Vi đỡ lời nên Vũ mới buông tha… không thôi cái tên này đã bầm dập với Vũ rồi… (Tg: Ẹc… Sao Vũ càng ngày càng bạo lực thế nhỉ ? =_= )

“Hìì… tớ đùa chút thôi mà… làm gì mà dữ thế…” Nhất Huy cười khì khì

“Rồi sau đó thì sao hả Nhất Huy ? Chính vì chuyện đó nên mọi người hiểu lầm là bọn tớ đang quen nhau à ?”

“Ừm đúng rồi đó… cộng thêm việc 2 nười lúc nào cũng luôn đi với nhau như hình với bóng, nên đương nhiên mọi người nghĩ là 2 người đang quen nhau rồi ! Nhiều người ngưỡng mộ chuyện tình của 2 người lắm á ! À… phải nói là chuyện tình họ tự vẽ ra cho 2 người mới đúng… Rồi tự nhiên tớ nhảy vô chơi chung nên thành ra mới phải chịu tai tiếng ngàn đời như thế này nè !” Nhất Huy tỏ vẻ đau khổ

“Ai mượn cậu chơi với 2 tớ… là cậu tự nguyện đấy nhé !”

“Thì tại… tớ thấy 2 cậu thú vị mà…” Nhất Huy cười bí hiểm

“Nếu vậy thì đừng ca cẩm nữa… Được chơi với tụi tớ là niềm vinh hạnh cho cậu lắm đấy nhé”

“Vinh hạnh cái đầu cậu á… mà nói chung… chơi với 2 cậu, ngoài chuyện đó ra thì cũng không phải là quá tệ… À… các cậu có nhớ lần tụi mình đi thám hiểm thác Bạc không ?”

“Ừm lần đó đúng là vui thiệt á ! Mà công nhận tụi mình gan thiệt, dám trốn cha mẹ đi, rốt cuộc về nhà bị cấm cửa suốt 1 tuần liền nhưng mà vui ơi là vui nên không thấy hối hận gì cả !” Vi phấn khởi khi nhớ lại chuyến đi ấn tượng năm đó

“Ừ… anh còn nhớ lần đó, em bị một con khỉ con hù đến phát khóc luôn mà” Vũ cũng tham gia vào câu chuyện

“Tại… tại con khỉ đó hư quá… giật đồ của em không chịu trả… làm em sợ chứ bộ !”

“Sao em không nói là tại vì em nhát gan quá đi” Vũ vẫn không thôi trêu trọc

“Haha… tớ nhớ lần đó tụi mình rượt theo bắt con khỉ đó cũng đừ cả người luôn á… nhưng mà phải công nhận là vui thiệt !” Nhất Huy cười tít cả mắt, Vi và Vũ cũng gật đầu đồng ý. Đó quả thật là kỉ niệm khó quên của cả 3 người.

Suốt buổi tối… Cả bọn tiếp tục ngồi ôn lại những kỉ niệm đã cùng nhau trải qua… hết chuyện này đến chuyện khác quên mất cả thời gian… tiếng cười nói rôm rả như không bao giờ dứt…

“Mẹ ơi ! Tha cho con đi !” Đứa nhỏ vừa chạy vừa khóc trong hoảng loạn

“Mày đứng lại đó ! Lần này tao mà bắt được, tao nhất định không tha cho mày !” Bà mẹ tướng mạo như mụ phù thủy gian ác đuổi theo sau không ngừng hâm dọa

Đứa bé cứ chạy… chạy mãi… mặt đất như đổ sụp xuống… một màu đen đáng sợ bao trùm mọi cảnh vật xung quanh, đằng sau mụ phù thủy vẫn đang đuổi theo…

Sợ hãi tột độ… đứa bé thấy mình không còn chút sức lực… đột nhiên… như có cái gì đó ngáng phải chân khiến đứa bé ngã nhào… không đủ sức để đứng dậy… đứa bé đành chịu trận, chờ những trận đòn roi của bà mẹ đang chực nhào tới…

Đứa bé sợ hãi nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận sự đau đớn… thế nhưng… bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp kéo đứa bé đi… rồi khung cảnh xung quanh trở nên thay đổi… hoàn toàn khác… không còn một màu đen đáng sợ mà thay vào đó là một cánh đồng đầy chim muôn và hoa lá… thật ấm áp… đứa bé tưởng như mình đang ở thiên đường…

Bàn tay nhỏ ấy vẫn nắm chặt lấy tay đứa bé… khuôn mặt chủ nhân của bàn tay ấy từ từ hiện ra… một khuôn mặt rất quen thuộc… đó là Vi… Vi đang mỉm cười xinh đẹp như một thiên thần… một cảm giác hạnh phúc len lỏi khiến đứa bé cũng mỉm cười…
——————————-

Vũ choàng tỉnh… vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt Vi cười tươi tắn đang chống cằm nhìn mình… nụ cười y như trong mơ… bất giác khiến Vũ muốn ghì chặt Vi vào lòng và không bao giờ buông ra nữa…

“Sao thế ? Anh vừa mơ thấy gì vui lắm à ? Đang ngủ mà cũng cười được !” Vi bật cười khúc khích…

Vũ choàng tay kéo Vi về phía mình, nở nụ cười ranh mãnh “Ừm đúng đấy ! Anh mơ thấy có cô ngốc nào đó cứ vừa khóc vừa năn nỉ anh đừng xa cô ấy, còn nói cô ấy yêu anh nhiều lắm…”

“Gì chứ ? Anh… sao anh dám mơ thấy cô gái nào hả ? Như thế cũng được xếp vào ngoại tình tư tưởng đấy nhé !” Vi phụng phịu

“Em nghĩ đi đâu thế ? Ngoài em ra, trong mắt anh chẳng còn cô gái nào cả, ngốc ạ !” Giọng Vũ bỗng trở nên dịu dàng, khiến Vi ngượng ngùng mỉm cười, chẳng dám nhìn vào mắt Vũ nữa, Vi sợ mình lại say mê trong đôi mắt thăm thẳm ấy mà quên mất cả việc kiểm soát bản thân…

“À… đúng rồi… anh ra đây xem đi… nhanh lên… có cái này hay lắm nè !” Vi chợt nhớ ra mục đích của việc cô chờ Vũ thức dậy, liền bật dậy, kéo Vũ theo cô ra ban công…

“Gì vậy em ?” Vũ uể oải đi theo Vi, vốn định ôm Vi ngủ nướng thêm một chút vậy mà Vi cũng không cho toại nguyện

“Anh nhìn xem ! Cây cà tụi mình trồng đã nở hoa rồi này !” Vi cười híp mắt, tay chỉ vào chậu cây nhỏ trên dàn thủy canh Vũ
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
đã tặng Vi hôm sinh nhật

“Ừm đúng nhỉ ? Cũng nhanh ghê, mới đây đã có hoa rồi à ?”

“Nhờ em ngày nào cũng chăm chỉ bón phân cho nó đó” Vi tự hào “Không bao lâu nữa nó sẽ có trái nhỉ ? Rồi mình sẽ được ăn cà mình tự trồng. Thật thích quá đi mất ! Không biết mình tự trồng có ngọt hơn so với người ta trồng không nhỉ ? Em háo hức quá đi ! Chẳng biết bao lâu nữa nó mới có trái anh ha ? Mà sao chỉ có cây cà mới có hoa thôi, còn mấy cây kia chẳng có động tĩnh gì cả. Hay là mình bón phân chưa đủ ?” Vi cứ tíu ta tíu tít cứ như thể đang sợ ai giành nói với mình khiến Vũ phải bật cười

“Haha… cô nương à ! Cô hỏi nhiều như thế, rốt cuộc là muốn tôi trả lời câu nào trước đây ?” Vũ vòng tay qua eo Vi, kéo Vi xoay qua đối diện với mình

“Tất cả !” Vi le lưỡi tinh nghịch

“Nếu vậy thì… chỉ một câu trả lời thôi… anh không biết, hahaha…”

“Anh… hứ… thấy ghét… không thèm hỏi anh nữa” Vi giả vờ giân dỗi

“Haha… anh đùa thôi mà… sự thật là… anh không biết thiệt” Vũ vẫn không ngừng cười khiến Vi thiệt thấy ghét không chịu nổi… chỉ muốn cắn một phát thật mạnh vào mặt cho bõ ghét…

Biểu hiện của Vi thật thú vị… Vũ vốn muốn thử xem nếu tiếp tục Vi sẽ phản ứng như thế nào… cái con tiểu yêu tinh này bộ mặt cứ như đang muốn cắn người ấy… thật là đáng yêu quá đi mất… nếu hôm nay không phải đi làm thì tiểu yêu tinh chắc chắn là đã chết với Vũ rồi…

“Thôi được rồi ! Anh không đùa nữa… hôm nay anh nấu đồ ăn sáng cho em nhé… đừng làm bộ mặt như thế nữa mà, ngoan nha !” Vũ ôm Vi vào lòng như đang dỗ dành con nít

“A a a a… đau… Em đang làm gì thế ?” Vũ xoa xoa một bên vai vừa bị Vi cắn

“Cho anh chừa ! Lần nào cũng chọc ghẹo người ta cho đã rồi dùng lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ thì coi như xong hả ? Lần này là nhẹ nhé, lần sau em sẽ không nương tay nữa đâu ! Lêuuu… ông chồng ngốc !” điệu bộ của Vi ấu trĩ hết sức… nói rồi Vi chạy biến vào phòng không để cho Vũ kịp phản công

“Cái con tiểu yêu tinh này… để xem ta trả đũa như thế nào nhé !” Vũ cười thầm, trong đầu đang tính toán kế hoạch xấu xa nào đó
——————————–

Vi thay đồ xong thì bước ra phòng khách… thấy Vũ đang lui cui trong bếp… khung cảnh này khiến Vi cảm thấy hạnh phúc đến kì lạ… mà ngoài cảm giác hạnh phúc ra còn có một thứ tình cảm khác nữa, nhưng Vi không biết gọi nó là gì… chỉ biết rằng Vi muốn Vũ cũng cảm nhận được tình cảm ấy… nghĩ rồi, Vi đi đến vòng tay ôm Vũ từ phía sau…

Hơi bất ngờ vì hành động của Vi, lần đầu tiên Vi chủ động như thế… Vũ xoay qua nhìn Vi mỉm cười dịu dàng “Sao thế em ?”

“Anh không cảm nhận thấy sao ?”

“Cảm nhận thấy gì ?” Vũ tỏ ra khó hiểu

“Tình cảm của em ấy, trong lòng em đang dâng lên một thứ tình cảm rất lạ, em muốn anh cảm nhận được nó” Vi ngây thơ không hề suy nghĩ câu nói của mình có sức mạnh như thế nào đối với Vũ

Như hiểu ra vấn đề, môi Vũ khẽ cong lên thành một đường cong quyến rũ, nhìn sâu vào mắt Vi, Vũ chậm rãi nói

“Thử nói em yêu anh thử xem”

”Em… yêu anh ?” Vi thấy hơi ngại, trước giờ Vi chưa bao giờ nói câu này với Vũ, nhưng mà… đúng là cảm giác này rồi

“Đúng rồi !” Vi ngước lên nhìn Vũ, nở nụ cười trong sáng như đứa con nít lần đầu tiên phát hiện ra cách sử dụng TV ^^

Vi chòm tới ôm lấy cổ Vũ, tiếp tục nói “Em yêu anh ! Em yêu anh nhiều lắm !” ^^

“Anh cũng vậy ! Anh yêu em !” vòng tay ôm Vi thật chặt, Vũ bỗng thấy cuộc sống mới kì diệu làm sao

“Em yêu anh !” Vi vẫn không cảm thấy chán với câu nói của mình

“Em đừng nói nữa, nếu không… em sẽ không được ăn sáng nữa đâu đấy”

“Ơ… tại sao ? Anh không thích nghe em nói vậy sao ?”

“Không phải, chính vì anh rất thích nghe nên anh sẽ làm cho em không có thời gian ăn sáng luôn đó” Cậu nói của Vũ thật mờ ám, kèm theo nụ cười tà mị cũng đủ để Vi hiểu Vũ muốn ám chỉ việc gì…

Lại một buổi sáng hạnh phúc của cặp vợ chồng ngốc… img
————————————–

“A a a a… đau lưng quá đi mất !” Mới đây mà cái bụng của Vi đã được 6 tháng, vì lần đầu tiên mang thai nên Vi cảm thấy mệt mỏi kinh khủng.

Vũ không cho Vi đi làm nữa, bắt Vi phải ở nhà nghỉ ngơi… nhưng mà ở nhà quả thật chán chết được >_< muốn đi đâu Vũ cũng không cho, nói là phải đợi Vũ về chở đi. “Người gì đâu mà độc tài thế không biết ? Đáng ghét… Đáng ghét…” Vi trút giận vào con gấu bông đang ôm trong người khiến nó méo mó đến thảm thương…

“Đang nói ai đáng ghét đấy ?” Vũ vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hành động kì lạ của Vi

Tiếng Vũ khiến Vi giật thót cả mình, vội giấu con gấu đáng thương ra sau lưng “Ơ… đâu có… em đâu có nói ai đâu” Vi cười hì hì, giả vờ ngây thơ

“Vốn định dắt ai đó đi chơi nhưng mà vì bị người ta nói là đáng ghét nên đành miễn cưỡng trở thành người đáng ghét theo như lời người ta vậy ?” Vũ nheo mắt nhìn Vi

Như chỉ đợi Vũ nói câu đó, mắt Vi bỗng sáng lên như bắt được vàng “Đâu có ! Em đâu có nói anh đâu à, anh đáng yêu thế sao em lại nói là đáng ghét được. Mình đi bây giờ luôn nha, em ở nhà hoài chán quá đi mất ! Đi nha ông xã !” Vi chuyển giọng năn nỉ

Haizzz… cái con tiểu yêu này, đúng là đã nắm được điểm yếu của mình rồi ! Mỗi lần Vi kêu Vũ là ông xã thì Vũ lại trở nên nhẹ dạ. Nhưng mà không được… lần này không được nhẹ dạ…

“Muốn đi cũng được thôi ! Em phải thể hiện thành ý đi chứ !” Vũ cười ranh mãnh

“Thể… thể hiện như thế nào ?” Vi linh cảm thấy hình như mình sắp sập bẫy

“Ở đây nè !” Vũ cười gian manh chỉ vào môi mình

“Sao chứ ?” từ trước tới giờ chỉ có Vũ hôn Vi thôi, Vi chưa bao giờ chủ động nên Vi đâu biết phải làm thế nào >_<

”Cách khác được không ?” Vi đỏ mặt

“Không ! À mà còn chứ… cách khác là chúng ta sẽ cùng ở nhà chơi” Nụ cười của Vũ đã gian nay lại càng gian hơn

“Anh… Thôi được rồi ! Anh nhắm mắt lại đi !” cuối cùng Vi cũng đành chịu thua, hôm nay Vi thật sự rất muốn ra ngoài, ở trong nhà hoài ngột ngạt chết được

Vi từ từ nhướng người hôn nhẹ lên môi Vũ… Vi định kết thúc ở đây nhưng Vũ đâu cho Vi làm thế… chẳng biết bàn tay Vũ đã vòng ra sau gáy Vi tự khi nào… ngay lập tức… Vũ từ thế bị động chuyển sang chủ động… biến nụ hôn ngây thơ trong sáng thành một nụ hôn theo kiểu Pháp đúng nghĩa… khiến Vi trở nên u mê, không thể phản kháng được nữa…

Cho đến khi Vi không thể đứng vững, Vũ mới chịu buông tha… để Vi tựa vào người mình… Vũ khẽ thì thầm vào tai Vi, giọng điệu rất gian xảo “Như thế mới gọi là hôn, em yêu à !”

“Sao lúc nào mình cũng là người chịu thua trước thế nhỉ ? Con người này đáng ghét thật ! Muốn cắn cho một phát nhưng mà… thôi, lỡ như lại bị chừng phạt như lần trước chắc chết mất thôi >_< tạm thời nhịn vậy !” Vi thầm nghĩ, cố nuốt cục tức vào bụng
——————————–

“Anh… cái này đẹp không ?” Vi hớn hở

“Ừm… đẹp… nhưng mà em đang trả thù anh hay sao thế ? Nãy giờ em mua nhiều lắm rồi đó !” Vũ uể oải vì phải xách đồ quá nhiều

Vi giả vờ ngây thơ “Ủa ? Có sao ? Sao em phải trả thù anh chứ ! Em yêu anh còn không hết nữa mà !” Vi choàng lấy cánh tay Vũ ra chiều nịnh hót

“Em chỉ được cái miệng ! Đúng là tiểu yêu tinh” Vũ cốc nhẹ vào đầu Vi

“Hìi… Anh… mình ghé quá đó mua thêm ít đồ cho con nữa nha !” Vi chỉ tay về phía shop quần áo trẻ em phía trước…

“Em còn
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
định mua nữa hả ? Không phải em mua đủ rồi sao ?”

“Thì mình mua một lần luôn, chừng nữa khỏi mất công mua nữa. Đi thôi !”

“Nhật Vi ! Là bồ phải không ?”

Vi nghe tiếng ai gọi từ phái sau lưng, quay lại thì thấy Ngọc Diệp đang đi tới, Ngọc Diệp là cô bạn tương đối thân của Vi hồi đại học, nhưng Vũ không thích cô bạn này, Vũ nói cô ấy hay soi mói chuyện của người khác, phải mà… Vũ có thích cô gái nào đâu….

“Lâu quá chúng ta không gặp rồi nhỉ ? Mà bồ đang có thai hả ?”

“Ừm được 6 tháng rồi !” Vi vui vẻ “Lâu quá không gặp bồ, dạo này bồ sao rồi ?”

“Ừm cũng bình thường thôi ! Giờ tớ đang làm quản lý của shop này nè !”

“Ghê nha ! Vậy là bồ phải giảm giá cho tớ đó nha !”

“Ok ! Không thành vấn đề ! Mà cậu kết hôn khi nào thế ? Sao không mời tớ ? Tớ giân đó nha !”

“Thôi mà ! Cho tớ xin lỗi đi ! Tại tớ bị mất liên lạc với cậu chứ bộ !”

“À… đúng rồi ! Vì tớ có ra nước ngoài một thời gian nên khi về nước đã đổi luôn số điện thoại” Tới lúc này Ngọc Diệp mới bắt đầu chú ý tới Vũ

“Ơ… cậu có phải Thiên Vũ bên khoa thương mại không nhỉ ? Không lẽ… 2 cậu kết hôn với nhau à ?”

“Đúng v…” Vũ vừa định thừa nhận thì đột nhiên đã bị Vi bịt miệng lại không cho nói

“Làm… làm gì có ! Hôm nay chồng tớ bận nên tớ mới nhờ Vũ chở tớ đi mua ít đồ đó mà !” Vi cố làm mặt tỉnh

“Ra 2 cậu vẫn còn chơi thân với nhau đến bây giờ à ? Mình hâm mộ thiệt đó nha !”

“Phải đó ! À mà tớ chợt nhớ ra có chuyện phải làm. Thôi tụi tớ đi trước nhé ! Khi khác gặp sẽ nói chuyện tiếp nha !” Nói rồi không để Ngọc Diệp kịp trả lời, Vi đã kéo Vũ đi mất.

“Gì mà vội thế nhỉ ?” Ngọc Diệp ngơ ngác nhìn theo
————————–

Về tới nhà… Vũ vẫn không nói với Vi lời nào… đi thẳng vào phòng… Vi vội vàng chạy theo… lúc nãy đã định giải thích liền nhưng nhìn mặt Vũ sợ quá làm Vi không dám mở miệng… giờ xem ra không giải thích là không được rồi, Vũ quả thật là không nhớ gì cả…

“Anh vẫn còn giận à ? Nghe em giải thích đã !” Vi kéo cánh tay Vũ lại

“Anh không có giận ! Em không cần phải giải thích !” ánh nhìn của Vũ trở nên u ám, khiến Vi cảm thấy hơi sợ

“Sao lại thế ? Nhưng rõ ràng là anh đang giận mà ! Anh phải nghe em giải thích chứ !”

“Được rồi ! Anh đang mệt, chuyện này mình nói sau đi” Vũ mệt mỏi đẩy tay Vi ra rồi đi vào phòng tắm

Vi vẫn còn đứng đó thững thờ “Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ ?”
———————————

“Anh vẫn chưa ngủ à ?” Vi mơ màng thức dậy nửa đêm, không thấy Vũ nằm bên cạnh, ra phòng khách thì thấy Vũ vẫn còn ngồi ở ghế sofa xem TV

“Ừm… em ngủ trước đi !” Mắt Vũ vẫn dán chặt vào TV, không thèm nhìn Vi đến một cái

“Giờ là 2h khuya rồi đấy, mai anh còn đi làm nữa mà” Vi bắt đầu cảm thấy khó chịu

“Em cứ mặc kệ anh ! Em đi ngủ trước đi !” Giọng Vũ hơi cáu gắt

Đến lúc này, Vi không còn chịu đựng được nữa… Cái tên ấu trĩ này, mình nhất định phải nói cho ra nhẽ !

Vi bước tới trước mặt Vũ, kéo Vũ nhìn xoay qua nhìn thằng vào mắt mình “Anh rốt cuộc là bị gì vậy hả ? Có phải anh đang giận em chuyện hồi chiều không ?”

“Anh đã bảo là anh không có giận rồi mà !” Vũ nhăn mặt khó chịu, gỡ 2 tay Vi ra khỏi mặt mình

Đột nhiên, Vi gạt phăng tay Vũ ra, bấu lấy 2 bên má của Vũ… nhéo thật mạnh, làm Vũ đau điếng…

“Em làm cái gì thế ? Đau lắm biết không hả ?” Vũ xoa xoa chỗ bị đau

“Anh là đồ ngốc ! Em ghét anh… ghét anh nhất…” Vi vừa nói vừa khóc tức tưởi, chạy ra khỏi nhà…

Lúc nào cũng vậy, mỗi lần Vi rơi nước mắt… Vũ lại mềm lòng… muốn ôm Vi thật chặt vào lòng để dỗ dành… mọi buồn bực đều tan biến… mặc kệ… cho dù Vi không muốn thừa nhận là vợ Vũ cũng được… cho dù Vi cảm thấy xấu hổ khi là vợ Vũ cũng được… chỉ cần Vi vẫn ở bên cạnh Vũ… thì dù có như thế nào cũng không sao cả…

Nghĩ rồi… Vũ lập tức đuổi theo Vi… nhưng bóng Vi đã mất tăm… một cảm giác sợ hãi trỗi dậy… Vũ lao đến thang máy… bấm nút liên tục… sao thang máy hôm nay chậm chạp thế nhỉ ? Vũ càng ngày càng sốt ruột… đêm khuya như thế này… Vi lại mang thai… nếu có chuyện gì xảy ra với Vi chắc Vũ sẽ không thể sống nổi mất…

Rồi chợt… suy nghĩ dừng lại… Vũ lắng nghe tiếng khóc rấm rứt phát ra từ phía cầu thang… đẩy cửa ra thì thấy Vi đang ngồi đó… đến lúc này, Vũ mới có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm…

Vũ bước đến… dịu dàng ôm Vi từng phía sau… Vi thoáng giật mình nhưng rồi cũng chịu ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của Vũ

“Anh xin lỗi !” Vũ tỏ vẻ hối lỗi, thì thầm vào tay Vi

“Không cho ! Em không phải là người có lỗi… nên em không có lỗi để cho anh” Vi bướng bỉnh nói, không ngờ Vi lại dùng chiêu này ngược lại với Vũ khiến Vũ bật cười

“Vậy là hết giận anh rồi nha ! Cười với anh cái nào !” Vũ xoay người Vi lại, tỏ ý muốn giảng hòa…

“Không cười nổi !” mặt Vi không biểu lộ một chút cảm xúc nào cả, Vũ thấy tim mình đập thình thịch vì lo sợ
“Nếu anh nghe em giải thích về chuyện hồi chiều thì em sẽ tha thứ cho anh” Vi nói tiếp

“Chuyện đó không còn quan trọng nữa, em không cần giải thích…” Chưa nói dứt lời, Vi đã trừng mắt nhìn Vũ khiến Vũ phải nhỏ giọng “Được rồi ! Em nói đi !”

“Em không thừa nhận anh là chồng em không phải vì em không muốn thế, mà là vì câu nói lúc trước anh đã nói với Ngọc Diệp nên em lo sợ nó sẽ xảy ra…”

“Câu nói gì thế ? Sao anh không nhớ !” Vũ cố vắt óc suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng không thể nhớ ra được

“Thì cái câu anh đã nói khi Ngọc Diệp cứ lẽo đẽo theo chúng ta hỏi chúng ta có đang quen nhau không đó !”

Như chợt nhớ ra “À đúng rồi ! Anh nhớ rồi ! Khi đó vì quá bực bội và anh cũng nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ quen nhau nên anh đã khẳng định với cô ta rằng nếu anh và em quen nhau thì anh sẽ làm thú cưng cho cô ta một tuần, đúng không ?”

“Ừm… đúng rồi ! Em nghĩ là cậu ấy vẫn còn nhớ đó, cậu ấy vốn nhớ rất dai mấy chuyện này mà… lỡ như cậu ấy bắt anh… huhu… em không muốn vậy đâu” Vi khổ sợ tưởng tượng đến viễn cảnh đó mà rùng mình

“Vậy là… em không thừa nhận là vợ anh chỉ vì lí do đó thôi hả ?” Vũ mừng thầm trong lòng

“Ừm… đúng rồi ! Nếu không sao em lại không thừa nhận chứ ? Làm vợ anh là điều tuyệt nhất mà em có được” cuối cùng Vi cũng đã chịu cười

“Anh xin lỗi vì đã trách lầm em !” Vũ dịu dàng vuốt má Vi như đang nâng niu một vật báu

“Đúng vậy ! Anh đáng đánh đòn, phạt anh ngày mai phải dẫn em đi ăn kem !” Vi đã trở lại vẻ nhí nhảnh như thường ngày

“Ok ! Tuân lệnh bà xã !” Thế là hòa bình lại được lập lại

“Anh ! Mình đi đâu thế ?” Vi ngơ ngác đi theo Vũ

“Thì đi gặp Ngọc Diệp…”

“Sao ? Không được ! Ngọc Diệp chắc chắn sẽ còn nhớ, em không muốn !” Vi cố kéo Vũ đứng lại

“Em không muốn mọi người biết chúng ta là vợ chồng sao ?” Nét mặt Vũ trở nên nghiêm túc

“Đương nhiên là em muốn, nhưng mà…” Chưa nói hết cậu, Vũ đã lấy hai tay ôm mặt Vi áp sát vào mặt mình, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Vi khiến Vi có chút bối rối…

“Một tuần sẽ trôi qua nhanh thôi ! Anh đảm bảo với em sẽ không có chuyện gì xảy ra cả ! Em không tin anh sao ?”

“Không… sao em lại không tin anh được chứ ?”

“Vậy được rồi ! Chúng ta đi thôi !” Vũ mỉm cười, kéo Vi đi tiếp

Đương nhiên là Vi tin Vũ nhưng mà còn phía Ngọc Diệp
12-03-2016 Xem
Nguyễn Giang [off]
Cấp bậc: admin
kìa… không phải lúc trước cậu ấy đã từng nói cậu ấy cũng thích Vũ sao ? Cậu ấy còn thề nhất định sẽ cưa đỗ Vũ… Lỡ như… A a a a… không được… mình không được nghĩ như thế… mình nhất định phải tin Vũ… đúng vậy… phải tin Vũ mới được…

Trong lúc Vi vẫn còn đang rối ren với mớ suy nghĩ phức tạp, thì 2 người đã đi đến shop quần áo của Ngọc Diệp…

Nhìn thấy Vi và Vũ, Ngọc Diệp liền bước đến, vui vẻ đón tiếp…

“Hai cậu lại đi mua đồ với nhau à ? Này Vi, cậu không sợ chồng cậu ghen sao ?” Nụ cười Ngọc Diệp trở nên ám muội…

“Ơ… Không… vì chồng tớ…”

“Chồng cô ấy chính là tớ ! sao tớ lại ghen với chính mình được chứ ?” Kèm theo lời nói của Vũ là một nụ cười có tầm sát thương vô cùng ghê gớm, khiến Ngọc Diệp trong phút chốc cũng phải ngẩn ngơ…

“Thật sao ? Sao hôm qua Vi nói không phải ? À… đúng rồi… tớ nhớ rồi nhé ! Có phải cậu vẫn còn nhớ lời hứa lúc trước không, rằng Vũ quen với cậu thì Vũ phải làm thú cưng cho tớ 1 tuần ?” Nụ cười của Ngọc Diệp trở nên gian hết sức…

“Đúng vậy !” Vi cúi gầm mặt, quả nhiên là Ngọc Diệp còn nhớ…

“Tớ sẽ giữ lời ! Cậu muốn sao cũng được nhưng tớ muốn cậu biết rằng Vi chính là vợ tớ, không việc gì phải giấu diếm chuyện đó chỉ vì lời hứa với cậu cả” Vũ khẳng định chắc nịch

“Cậu chẳng thay đổi gì cả ! Vẫn nói chuyện đáng ghét thế ! Vậy từ tuần sau bắt đầu nhé ! Trừ thời gian cậu đi làm, thời gian còn lại của cậu phải do tớ quyết định !”

“Này, cậu có thấy quá đáng không thế ? Cậu không thấy Nhật Vi đang có thai à ?” Vũ bắt đầu tức giận

“Thú cưng là phải nghe lời chủ, không được cãi, biết chưa hả ? Cậu đã nói là giữ lời hứa mà, định nuốt lời à ?”

”Cậu… Thôi được rồi ! Để xem cậu làm được gì tớ ! Giờ nói đi, cậu muốn tớ làm gì ?”

“Đơn giản thôi ! Ngoài giờ đi làm, thời gian còn lại cậu phải ở bên cạnh…” Nói tới đây, Ngọc Diệp đột nhiên dừng lại làm Vi hồi hợp đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, không lẽ cậu ấy muốn Vũ ở bên cạnh cậu ấy ? Hic… sao mình chịu đựng được chứ TT__TT

Nở nụ cười kiêu ngạo, Ngọc Diệp nói tiếp “Tớ muốn cậu phải ở bên cạnh người bạn này của tớ, chăm sóc cho cô ấy chu đáo và cũng không được để cô ấy khóc, biết chưa ?” Ngọc Điệp quàng tay qua vai Vi, dùng giọng điệu của chủ nhân sai khiến thú cưng khiến Vũ có chút bực mình, nhưng xem ra đã có thể thở phào nhẹ nhõm… cả Vi cũng vậy…

“Cái đó thì cậu khỏi cần phải nói tớ cũng sẽ làm như vậy !” Vũ dịu dàng nhìn Vi như thể xung quanh chẳng còn ai khác ngoài 2 người, khiến cho Vi dù đã bắt gặp ánh mắt đó nhiều lần nhưng cũng không thể không rung động

“Này, 2 anh chị, tớ vẫn còn đứng ở đây đấy nhá !”

Nhớ đến sự hiện diện của Ngọc Diệp, Vi liền cười xòa tỏ vẻ hối lỗi “Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ !”

“Đương nhiên rồi ! Cậu làm vợ cái tên máu lạnh này thì đương nhiên tớ phải lo lắng rồi ! Nhưng mà nói thật là tớ vốn dĩ đã định hành hạ tên này để trả thù công sức 4 năm học đại học tớ đã rất cố gắng để gây sự chú ý của cậu ta thế mà cuối cùng cậu ta cũng chả thèm để ý đến tớ… nhưng mà…” Ngọc Diệp ngừng 1 chút “Tớ sợ chồng tớ sẽ ghen nên tạm tha cho cậu vậy !” Ngọc Diệp mỉm cười

“Thật à ? Cậu đã kết hôn rồi sao ?” Vi bất ngờ kinh khủng, con người thích bay nhảy như Ngọc Diệp mà lại chịu kết hôn sớm thế

“Đương nhiên rồi ! Làm sao con người sợ cô đơn như tớ thì có thể chịu được sự cô đơn ngần ấy năm chứ ? Hôm nào chúng ta cùng đi ăn cơm đi, tớ sẽ giới thiệu chồng tớ cho 2 cậu” ánh mặt Ngọc Diệp ánh lên sự hạnh phúc khi nhắc đến chồng của mình…

“Nhất định rồi !” Vi cũng thấy vui khi nhìn thấy bạn mình hạnh phúc như thế

Còn về phần Vũ thì từ nãy đến giờ vẫn không nói gì nhưng có lẽ ác cảm đối với Ngọc Diệp cũng đã không còn nữa…
——————————

“Tính tong, tính tong…”

“Ra ngay đây ạ !” Vi vội vàng chạy ra mở cửa

Đứng trước cửa là một phụ nữ trung niên, tuy tuổi đã ngoài 50 nhưng nhờ son phấn nên trông bà ấy có vẻ trẻ hơn tuổi thật…

“Xin hỏi cô tìm ai ạ ?” Vi nhìn mặt người phụ nữ này có vẻ rất quen nhưng nhất thời Vi không nhớ ra đó là ai…

“Có phải Thiên Vũ sống ở đây không ?” Không một ánh cười, mặt người phụ nữ vẫn lạnh như băng…

“Vâng ! Đúng vậy ! Nhưng hiện tại anh ấy đang đi làm, cô…” Chưa đợi Vi nói hết câu, người phụ nữ đã tự tiện xông vào nhà

“Chà… căn nhà cũng không đến nỗi tệ nhỉ ?” Bà ta nhìn một lượt tổng thể căn nhà rồi quay sang Vi, dùng giọng nói như đang sai khiến

“Nói với Thiên Vũ có mẹ nó tới tìm… chủ nhật ta sẽ quay lại” Nói rồi, bà ta quay lưng bỏ đi không thèm chào Vi một tiếng…

Thì ra là người đàn bà ấy à ? Sao bà ấy lại biết Vũ đang sống ở đây ? Mình… phải làm sao đây ? Có nên nói cho anh ấy biết không ? Vi cảm thấy rất bối rối, không biết phải nên làm thế nào cho đúng…
———————————-

“Anh về rồi à ? Anh đi tắm trước hay ăn cơm trước để em hâm thức ăn”

“Cho anh ăn cơm trước nhé ! Anh đói lắm rồi !” Giọng Vũ uể oải, hôm nay công việc không được suông sẻ cho lắm khiến Vũ mệt mỏi vô cùng…

“Được ! Vậy anh đi thay đồ rồi đợi em một lát nhé !” Vi cũng nhận thấy sự mệt mỏi của Vũ, nên sự việc hôm nay có lẽ để sau hãy nói vậy…

Bỗng nhiên Vũ ghì chặt Vi vào lòng…

“Sao thế anh ? Công việc hôm nay mệt lắm hả ?” Vi cũng vòng tay ôm lại Vũ

“Ừm… không được thuận lợi… anh vẫn chưa tìm ra cách giải quyết… đầu anh giờ chẳng suy nghĩ gì được cả…”

“Em có thể giúp gì được cho anh không ?” Vi nhìn Vũ lo lắng

“Em không cần phải làm gì cả ! Em chỉ cần ở bên anh là được rồi !” Vũ mỉm cười dịu dàng, chỉ cần có Vi ở bên cạnh thì mọi mệt mỏi của Vũ đều tan biến

“Vậy để em đi hâm thức ăn rồi mình ăn cơm, có lẽ anh sẽ thấy khá hơn đó !”

“Anh không muốn ăn cơm… anh muốn ăn thứ khác…”

“Vậy anh muốn ăn gì ? Em sẽ làm cho anh !”

“Em !”

“Sao ?” Vi vẫn chưa hiểu ra ý định đen tối của Vũ

“Thứ anh muốn ăn… là em đó, ngốc ạ !” Vũ cọ mũi mình vào mũi Vi, vẻ mặt đã trở nên gian hết sức…

“Ơ ? Em… không được đâu anh…không phải là em… không muốn… nhưng mà bụng em to thế này rồi… bác sĩ nói chúng ta không nên…” Vi lúng túng, đỏ cả mặt

“Haha… anh đùa thôi, ngốc !” Vũ phá lên cười, nhéo mũi Vi trêu chọc… “Thôi anh đi thay đồ đây ! Chuẩn bị nhanh nhé em yêu, anh đói bụng lắm rồi !” Nói rồi Vũ quay lưng đi vào phòng để lại Vi đứng một mình ngơ ngác

“Đáng ghét ! Làm những lúc như thế này mà cũng đùa được !”
———————————-

“Em đang làm gì thế ?” Vũ từ phòng tắm bước ra, hướng mắt về phía cái headphone Vi đang áp vào bụng

“Em đang cho con nghe nhạc giao hưởng. Người ta nói làm như thế em bé sẽ thông minh hơn !”

“Vậy à ? để anh cầm giúp em” Vũ đưa tay giữ chiến headphone giúp Vi

“Ừm…” Vi mỉm cười hạnh phúc

“Ơ… Sao anh không lau cho khô tóc ! Để vậy dễ cảm lạnh lắm đó ! Để em lau cho ! Anh xoay lại đi !” Vũ lúc nào cũng vậy, chẳng chịu thay đổi thói quen không mặc áo sau khi tắm gì cả, đã vậy còn để tóc ướt như thế. Thế nào cũng cảm lạnh cho coi.

Khi Vũ quay lưng lại, Vi nhìn thấy những vết sẹo sau lưng Vũ làm Vi nhớ đến chuyện lúc sáng… nhẹ nhàng sờ vào những vết sẹo như thể Vi sợ nó sẽ lại nứt ra và rỉ máu…

“Chắc lúc đó anh đau lắm hả ?”

“Ừm… rất đau… cho mãi đến sau này…
Tổng số: 30
Chia sẻ:Google Plus Twitter Facebook
BBCode:

Link:
Bạn Đã Xem Chưa ?

Hòa mình vào những cung bậc cảm xúc với những mẫu truyện hay nhất
Chát : 159
Thành Viên : 61