Mẹ có một cái hộp gỗ nhỏ, đã lên nước màu sáng bóng. Cái hòm được khoá cẩn thận, Con Gái thấy nó từ khi Con Gái còn bé tí.
Mỗi khi Con Gái len lén đếngần cái hộp,
Mẹ lại bảo:
– “ Đừng động vào đấy, khi nào thích hợp thì tao cho”. Mấy lần như vậy, Con Gái nản, không động đến cái hộp ấy nữa.Sáng hôm ấy khi Con Gái dắt xe ra khỏi cửa, Mẹ hỏi, vẫn câu hỏi củamọi ngày:
– “ Hôm nay có về ăn không con?”
Có những khi Con Gái bực bội vì đi học muộn,Con Gái xẵn giọng bảo
– ” Con chưa biết được.”
Nhưng hôm ấy Con Gáiđọc trong ánh mắt mẹ một điều gì đó như cầu khẩn, Con Gái thở dài bảo:
– ” Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé. Con thèm! ”
Mẹ mừng rỡ bảo:
– ” Ừ mẹ nấu, để mẹ quấn bánh mì mẹ làm sẵn cho mày ăn nữa, đừng ăn cơm hàng cháochợ nhiều, vừa đắt vừa mất vệ sinh”.
Mắt Con Gái rưng rưng,Con Gái vội nổ máy phóng xe đi. Không hiểu sao cả ngày hôm ấy Con Gái cứ thấy nóng ruột, Con Gái nhìn đồng hồ chăm chăm mong hết giờ .
Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kì. Mãi 6h, bài chưa xong nhưng Con Gái vẫn xin về, xuống nhà xe để lấy xe về.
Ra đến cổng, một người bán hoa ế mời Con Gái mấy chục bông hồng còn tươi.
Con Gái mua lấy, định bụng mang vềnhà tặng Mẹ.Con Gái mở cửa vào nhà, không thấy Mẹ ra đón như mọi khi. Con Gái xót dạ chạy vào bếp, đã thấy cơm Mẹ dọn sẵn sang. Nồi cơm chín đã được Mẹ đậy kĩ,nồi cà dồn thịt trên bếp vẫn nóng cho thấy Mẹ vừa tắt lửa. Trên bàn ăn là một ly nước gừng nóng và cả đĩa gừng cay Mẹ đã để sẵn.Nhưng Mẹ đâu rồi ? Con gái gọi:
– ” Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi”Con Gái chạy vào phòng, thì thấy Mẹ nằm trên giường, Con Gái lay gọi Mẹ thì thấy hình như Mẹ không tỉnh. Bàn tay Mẹ mới đầu âm ấm, sau đó lạnh rồi cứng dần.
Con Gái gào lên hoảng loạn,gọi cấp cứu. Xe cấp cứuđưa Mẹ đến bệnh viện,bác sĩ xem một lúc rồi bảo Mẹ bị tăng huyết áp đột ngột, nhưng ConGái đưa Mẹ đến muộn quá, không cứu kịp nữa rồi.
Con Gái lả người ngất đi. Con Gái chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn khoẻ mà, Mẹ vừa nấu cơm cho Con Gái đấy thôi…
Bố và nhỏ em đưa Con Gái về, Con Gái không lê bước nổi.Con Gái vào phòng Mẹ thì thấy cái hộp gỗ ngày nào.
Con Gái đờ đi tay cầm lấy cái hộp của Mẹ, không cho ai động vào. Mẹ bình thường làthế, vậy mà giờ đây cái hộp lại nằm trong tay Con Gái. Con Gái tìm chìa khoá cái hộp.
Ba rưng rưng bảo:
– “Mẹ để dưới chiếu phía đầu giường”
Con Gái lấy mở ra. Bên trên hòm là một chiếc khăn len màu hồng mấy năm trước Mẹ đannhưng Con Gái không quàng, Con Gái chê nhàquê một cục.
Dưới chiếc khăn là một chiếcáo len trẻ con, áo của con gái đã mặc ngày xưa, chiếc áo được Mẹ gấp ngay ngắn, chiếc áolen thêu tên Con gái, rồi Con Gái lại thấy một quyển vở có những nét chữ của Con Gái ngày Con Gái mới vào lớp 1, những nét chữ nguệch ngoạc ấu thơ, Con giá lấp bấp :
– “A, cái ca, quả cà….”
Con Gái thấy một vật gìđó cồm cộm, Con Gái lôi lên, một chiếc kiềng vàng, bên cạnh là một tờ giấy
Mẹ viết ngay ngắn: “ Của hồi môn cho Con Gái mẹ.Thì ra đấy là tất cả gia tài của Mẹ, thế mà Con Gái có lần đã cười nhạocái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ lưu trữ cả một thời khó nhọc củagia đình, cái hòm gỗ lưu trữtuổithơCon Gái, nuốt nước mắt vào trong,
Con Gái thì thầm với Mẹ: “ Con sẽ sống tốt mẹ ạ, nhất định thế”.
P/s: Sự hi sinh của người mẹ là quá lớn…
Mẹ đã hi sinh sắc đẹp, những hạnh phúc của riêng mình để có thể mang lại cho chúng ta 1cuộc sốngtốt nhất có thể…
Dù cuộc sống có giàu hay nghèo, có mẹ ở bên đã là 1 điều hạnh phúc tuyệt vời…
Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ buồn!