[Danh Ngôn] Tình yêu giống như một dây leo, nó sẽ khô héo và chết đi nếu không có cái gì để quấn quýt.
Đôi khi hạnh phúc là một con đường dài đằng đẵng với biết bao niềm đau bất tận. Cho tới khi ở thật gần và nhận ra rằng đó không phải là hạnh phúc thật sự mà là những nỗi đau đánh đổi, giành giật. Dường như chúng ta đã quên, quên mất rằng yêu thương một người phải bắt đầu từ đâu, phải làm như thế nào. Quên đi cả chính mình trong những tháng ngày đáng lẽ phải sống rất vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Khi chúng ta vẫn còn có tuổi trẻ và hoài bão.
***
Vô tình trong giấc mơ tôi được trở về quá khứ, nơi có những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Cái cảm giác thật mơ hồ nhưng những hạnh phúc và nỗi đau thì tôi biết nó không phải là ảo giác. Tuy ngắn ngủi nhưng thật sự tôi có cảm nhận trái tim mình vẫn có thể rung động cũng như đau nhói. Chợt nhận ra rằng nỗi nhớ là một cái gì đó thật rất xa xôi nhưng có những lúc lại gần gũi, thân thiết hơn cảhiện tại. Cái cảm giác những nỗi buồn, những hạnh phúc trong tôi vẫn còn, dùlà ở nơi sâu thẳm nhất. Con người vốn chẳng quên được điều gì quan trọng trong quá khứ cả. Chỉ là tìm cách chấp nhận, đối xử với nó một cách công bằng và nhẹ nhàng hơn trước mà thôi.
Đi qua biết bao tháng năm tuổi trẻ tôi cũng đã học được nhiều điều. Có những điều mà tưởng chừng như đơn giản nhưng phải đánh đổi bằng biết bao đau khổ, cũng có những điều vốn chẳng là gì lớn lao nhưng lại trở nên quá xa vời. Cảm nhận được những thứ đó tôi cũng đã chẳng còn mấy thời gian để biết thêm những điều còn bỏ dở. Có lẽ cuộc đời thật quá mong manhvà ngắn ngủi nếu cứ dành cho những thứ mà chính bản thân còn không dám chắc rằng nó có thể xảy ra hay không. Liệu đó có phải là thứ gì đó chân thànhvà cao cả giữa cuộc đời vốn chẳng có điều gì là mãi mãi!Mỗi ngày cứ thế qua đi. Sáng trưa chiều tối nhìn quanh một mình, một mình giữa những thói quen. Đó là một cuộc sống mà tôi vốn chẳng hề mong muốn, thật sự nó rất đáng sợ- đáng sợ tới mức mà chính bản thân tôi cũng không dám thay đổi. Vì khi đã quen thuộc với cô đơn thì con người lại cảm thấy sợ, sợ bước ra khỏi quá khứ, sợ phải đối mặt với những nỗi đau giống như trước. Có lẽ rằng khi càng trưởng thành con người càng trở nên hèn nhátvà yếu đuối hơn. Chỉ cần vượt qua khỏi cái ranh giới đó thôi chúng ta sẽ có một hiện tại thanh thản và một tương lai rộng lớn ở phía trước. Dù biết thế nhưng bước qua những thứ đã làm chobản thân tổn thương vốn không phải làđiều đơn giản. Thực sự là trên đời này chẳng có ai có thể làm tổn thương bản thân mình nếu bạn không cho phép người đó làm điều ấy. Cũng giống như người ta thấy vui vì đùa cợt với tình cảm hay khi lừa dối được người khác. Những người mà mình là dối được chỉ có những người đã đặt sự tin tưởng vào mình mà thôi. Họ xứng đáng được đối xử tốt hơn như vậy rất nhiều.Mỗi một bước chân tiến về phía trước, mỗi khi đau khổ càng khiến cho mỗi chúng ta dần không còn tin tưởng thêm vào điều gì nữa. Không dám tin, không dám bắt đầu dù biết rằng đã đếnmột lúc những nỗi đau bấy lâu nay đã quá đủ. Ngày mai sẽ chẳng có gì thay đổi nếu cứ mãi ôm khư khư những nỗi nhớ thương chồng chất trong quá khứ.Và rồi nếu chẳng thay đổi gì thì ngày hôm qua với ngày hôm nay có gì là khác nhau? Chẳng có gì cả, có chăng niềm tin mỗi ngày một bé dần đi mà thôi. Tôi vẫn thấy buồn khi nghĩ rằng mình có đủ dũng cảm để bước tiếp đi nếu "chân" đã từng bị gẫy. Tôi có thể cảm nhận được mình là gánh nặng chongười khác trong những khi đau ốm đến bất chợt. Thật sự đó mới là những phút giây buồn nhất trong cuộc đời mình khi phải dựa vào ai đó và nhận ra chẳng có một điểm tựa dù là nhỏ bé. Cái cảm giác ốm đau bệnh tật vốn chẳng thấm vào đâu khi nhận ra sự thật là mình chỉ có thể bước đi một mình, dù là "chân" có bị gẫy đi nữa thì phải buộc thật chặt và chịu đau để bước tiếp. Có lẽ cuộc sống là như vậy. Khi không thể tiếp tục sống và mơ ước thì dù "chân" có lành đi nữa thì có khácnào đã bị phế!Mạnh mẽ vốn không phải là thứ sinh rađã tồn tại trong mỗi người. Con người sẽ không biết mình mạnh mẽ tới mức nào nếu như họ không nhận ra rằng cónhững lúc thứ duy nhất chúng ta có thể làm là mạnh mẽ. Cố gắng thật nhiều để sống với chính bản thân mìnhquả thật là rất khó, còn tồn tại vốn chỉ là điều hiển nhiên. Còn sống còn mơ ước, còn có thể tự mình làm mọi thứ thìcó lẽ đó là điều hạnh phúc mà tôi chẳng còn dám mong mỏi gì hơn. Con người thật sự sẽ chết khi nào? Khi họ nhắm mắt xuôi tay, khi chúng ta trút hơi thở cuối cùng bên chiếc quan tài bé nhỏ mà người mua biết, người dùngkhông biết nó ra sao, nó như thế nào. Con người sẽ chết thật sự khi họ khôngcòn hiện hữu trong tâm trí của một ai nữa, đó là khi họ bị lãng quên trong cuộc đời này như những giọt sương mỏng manh. Vì vậy nếu còn sống thì hãy sống sao cho đừng bị lãng quên trong cuộc đời. Suốt cả mấy ngàn năm trong đời này đã có biết bao người đã mãi mãi ra đi, nhưng cũng có những người luôn sống mãi trong lịch sử, trong trái tim của nhân loại.
Cũng đã đến lúc. Đến lúc mà những nỗiđau đã làm tổn thương bản thân sẽ phải dừng lại, không phải vì quá đau khổ, quá buồn mà phải tan biến. Chúngsẽ phải biến mất khi bản thân đã cố gắng chấp nhận và thấu hiểu nó. Nơi những nỗi đau sẽ trở thành sức mạnh để con người có thể sống trọn vẹn hơnnhững thứ thuộc về hiện tại, thuộc về bản thân. Ai rồi cũng sẽ đau khổ, ai rồi cũng có lúc bị người khác làm tổn thương vì đó là cuộc sống, là số phận. Nếu điều đó không thể nào lựa chon được thì chí ít cũng phải dành cho ai đó mà mình yêu quý, dành cho những người xứng đáng. Để rồi một mai, vào phút giây thời gian ngừng lại mãi mãi ta cũng có thể nở nụ cười viên mãn rằng mình đã nhận lấy những nỗi đau cho một người xứng đáng, một người đã khiến cho cuộc đời ta trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều....Ở nơi xa xôi ấy khi những nỗi đau củachúng ta dừng lại, không biết có phải là vì hạnh phúc hay vì quá khổ đau. Nhưng mọi chuyện đều sẽ phải ổn hơn trước, nếu không vì mình thì đó cũng làdành cho một người khác. Khi một ai đó phải hi sinh và chịu đựng những nỗiđau, thì tôi nghĩ rằng đó là vì họ đã sẵnsàng cho ước mong của mình sẽ trở thành hiện thực của người khác. Những nỗi đau bình dị không bao giờ được biết tới...